I had a traffic accident when my work began to be noticed at a reasonable price in comparison to other people my age and I paid off my three debts from moving the location of my art space established in five years. I dropped off just as the light of optimism on the way my art began to appear.
For more than half a month I was completely unconscious. Actually, my subconscious mind does not stop working for lengthy periods of time; I dreamed of a journey, in which my lover hid family and returned to the country to look after me in the hospital, whispering in my ears.
But, just like in the movies, I initiated the break-up because I did not think I could go back to normal. That predetermined romance had only been going for a week when a completely different me, unable to get over it, left before the fragment of my skull returned. Needless to say, I deteriorated at that time. I just witnessed a miracle and refused to return to the human realm; if it had not been for that-normal incident, it would have been a wonderful movie ending and the human world would have received yet another miraculous story.
Thanks to the presence of my beloved relatives and friends, I was able to overcome the psychological trauma. After reading the news that I had been in an accident, the anaesthesiologist and resuscitation doctor who was my roommate for a year from 10 years ago but subsequently lost contact, read the news that I had been in an accident, and I received treatment at the facility where she worked. Even though she was on leave, she kept a close eye on me and offered appropriate advice when my family became confused and wanted to take me to Singapore for treatment. A lot of my classmates and online acquaintances have also committed to assisting with my treatment. My childhood dread of pain was gladly and gently explained and listened to by the physicians and nurses. I used to be terrified of the hospital environment because of complaints. I have concluded that in my case, the presence of Human Interaction is clearly the most significant factor.
Following the operation, medical consequences were plainly visible; the most typical infantile reactions in patients with brain injury following recovery are easy crying and loud crying. A yoga instructor volunteered to assist me and teach me how to balance my breath and channel good energy through positive thoughts. She asked an Herb doctor (Thay) to show her how to massage acupressure sites directly. He is a blind man who was given cures and therapies by his father, a Healer, that focus on the perception of our own ears and hands. He has effectively handled tough instances including stroke and cerebral palsy in children. With the perspective of a benevolent attitude, it is incumbent to each individual to contribute in order to help the less fortunate. She has a more effective pressing technique thanks to Thay's advice.
My voice eventually restored to its normal biological age. Above all, I was afraid I would become more bitter as a result of the right brain contusion, which governs emotions. However, it did not occur. My past defeatist sentiments have softened. She sent me a lot of helpful resources to help me regulate my thinking. According to Dr. Jill Bolte Taylor's article, persons who have had a stroke frequently lose because their loved ones do not comprehend and cannot be patient and kind but quickly become disheartened and cease trying.
I began to comprehend more about what I was going through, no longer blaming myself for losing the miracle of love, and the new days returned to assist me in recovering more quickly. After face muscle acupuncture rolled the pointer gently rubbed right at the border of the chopped skull, I had to love and comfort it, I self-soothed my skull fragment on chilly, lost days, as the doctor advised. Because the two skulls were separated for such a long time, the doctor clearly stated that they might still refuse and not accept each other at the time of surgery.
I still keep my ex-lover's writing, noting the events of each day so that I would not lose my memories when I woke up. Still, gratitude is what I keep. Those were the words about loved ones' concerns, the calls from friends through social networks offering to help me during that time...all of which helped me realize that returning to the human realm is a great predetermined cause. I no longer have the naive notion that I wanted to leave in the happiest possible moment in order to avoid the pain...Humanity has helped me in realizing that this accident is a challenge, a valuable experience that not everyone can verify, about human-to-human relationships, natural affinity and how the light of thoughts can be transformed into good energy and transmission... like the medical staffs, Thay and the sister who assisted me, and what I received after that accident.
Oriental medicine is a family heirloom, but Thay and the herbalist are not afraid to pass on the profession of saving lives to those who wish to learn if they have clean hearts and do not place too much emphasis on financial concerns. Thay is now the teacher of blind students who are extremely sensitive to their hands and other senses in order to compensate for their lack of vision.
I occasionally know some young people who are seethed and churned, with minds full of confusion and pain. The majority of them still have a lot of enthusiastic energy, but there are also a lot of dull apathy, cynical cynicism... Looking back on my adolescence, I was occasionally depressed, bored, and gladly went around. Therefore, I'd like to be able to share, listen to, and say that: "Do not hurt your youth!". Because, as far as I am aware, very few people can succeed on their own or say that they do not need the assistance of others. I truly wish to guide dynamic young people with optimistic concepts that are not shattered by compromise expectations imposed by inflexible thinking assumptions. But that is really a process, since there is a long road ahead of me, as well as a steep slope and I am crawling my way up from the bottom.
Some believe I am going through a tough test in the human world. Now, whether success or failure is the cause and effect that I choose, that is the mental state in which I will travel in this human realm.
11/01/2014
Himiko. Nguyễn
Tôi gặp tai nạn giao thông ngay thời điểm tác phẩm tôi bắt đầu được chú ý sưu tập với giá tốt so với người cùng thế hệ, trả được nợ 3 lần thay đổi địa điểm của không gian nghệ thuật gầy dựng trong 5 năm. Ánh sáng lạc quan trên con đường nghệ thuật bắt đầu hiện ra thì tôi rơi khỏi.
Tôi mê man chừng nửa tháng. Thực ra tiềm thức tôi không ngừng hoạt động lâu đến vậy, tôi mơ một cuộc đi chơi, về những mộng tưởng như người-đã-yêu giấu gia đình trốn học ở nước ngoài về trực suốt trong bệnh viện thì thầm bên tai.
Nhưng rồi, như trong những bộ phim, tôi xốc nổi đòi chia tay, bởi nghĩ mình không thể về như cũ. Nhân duyên ấy chỉ vừa bắt đầu, bên nhau cũng chưa trọn tuần, trước một tôi hoàn toàn khác biệt, người cũng không thể vượt qua, đã rời đi trước khi mảnh sọ tôi trở lại. Khỏi phải nói, giai đoạn đó tôi đã xuống dốc như thế nào. Tôi vừa nhìn thấy phép màu, từ chối bước qua vùng sáng để quay trở lại cõi người, nếu không xảy ra chuyện-thường-tình-đó, thì sẽ là đoạn kết đẹp như phim và cõi nhân gian đã được góp thêm một chuyện thần kỳ.
Tôi vượt qua được chấn động tâm lý nhờ sự có mặt của người thân và những người bạn. Cô bác sĩ gây mê hồi sức cùng ở trọ 1 năm từ mươi năm trước và mất liên lạc, đọc thấy tin tôi bị tai nạn, điều trị ở nơi cô công tác. Dù nghỉ phép nhưng cô đã tận tình theo dõi, có góp ý kịp thời khi gia đình hoang mang, muốn đưa tôi sang Sing chữa trị. Nhóm bạn học thời tuổi trẻ và những bạn trên không gian ảo cũng dành tâm đóng góp một phần. Bác sĩ, y tá nhiệt tình, nhẹ nhàng giải thích, lắng nghe nỗi sợ đau trẻ nít của tôi. Xưa, tôi vốn sợ không khí bệnh viện qua những than phiền. Từ việc của mình, tôi nhận ra quan trọng vẫn là sự tương tác giữa người với người.
Sau mổ, biến chứng bắt đầu bộc lộ rõ, những biểu hiện trẻ con thường thấy ở người bị chấn thương não sau hồi phục là dễ khóc và khóc to. Một chị dạy Yoga tình nguyện đến giúp, dạy tôi cân bằng hơi thở và cách truyền đi những năng lượng tốt bằng những suy nghĩ tích cực. Chị mời Thầy đến trực tiếp hướng dẫn chị cách day ấn huyệt. Thầy là người khiếm thị, được cha là một Lương Y truyền lại những bài thuốc và phương pháp chữa trị tập trung vào sự cảm nhận của chính đôi tai và tay. Thầy đã chữa thành công những ca khó như tai biến và trẻ em bại não. Với tâm thế rằng tất cả đều từ tâm, tùy vào mỗi người mà đóng góp ngược lại để Thầy giúp những người kém may mắn. Nhờ sự hướng dẫn của Thầy, chị có phương pháp day ấn hiệu quả hơn.
Âm sắc của giọng nói tôi dần trở lại với đúng tuổi sinh học. Hơn hết là nỗi sợ rằng mình sẽ trở nên cay nghiệt hơn vì giập não phải, phần chi phối tình cảm. đã không xảy ra.Những bất cần khi xưa đã ít nhiều giảm bớt. Chị gởi cho tôi xem nhiều đường dẫn hay, giúp tôi cân bằng tâm trí. Như bài viết của tiến sĩ Jill Bolte Taylor, nói về sự trải nghiệm của chính bản thân khi não trái bị tai biến đã trở về như trẻ nhỏ, phải học lại mọi thứ từ đầu…, rằng người gặp tai biến thường thua cuộc do người thân họ không thấu hiểu để có thể kiên nhẫn dịu dàng, mau nản lòng, bỏ cuộc.
Tôi bắt đầu hiểu hơn về điều mình đang trải, không còn tự trách vì đã xốc nổi đánh mất phép-màu-của-tình-yêu-ngày-mới-quay-trở-lại-giúp-mình-hồi-phục-nhanh-hơn. Xoa dịu mảnh sọ những ngày nằm lạc loài lạnh lẽo, như lời khuyên của người lương y sau khi châm cứu cơ mặt đã lăn xoay con trỏ massage nhẹ nhàng ngay ranh giới vùng sọ bị cắt, rằng phải yêu thương xoa dịu nó, thời điểm bác sĩ trực tiếp ca phẫu thuật cũng đã nói vẫn có khả năng hai mảng sọ lạc nhau lâu ngày từ chối, không chấp nhận nhau.
Tôi vẫn lưu những dòng chữ người ấy ghi lại chi tiết từng ngày diễn ra để khi tỉnh lại tôi không mất đi ký ức. Dẫu thế nào, nỗi ơn người vẫn là điều tôi gìn giữ. Ghi chép về sự lo lắng của người thân, những kêu gọi hướng về tôi của bạn bè trên thế giới ảo giúp tôi nhận ra rằng việc quay trở lại cõi người là một nhân duyên lớn. Tôi không còn thốt ra nghĩ suy dại dột rằng tôi muốn rời đi trong thời khắc hạnh phúc nhất, không hay biết về điều đau đớn…. Tình người giúp tôi nhận ra tai nạn này là một thử thách, trải nghiệm quý báu mà không phải ai cũng được kiểm chứng, về mối quan hệ giữa người và người, tình thân, những nguồn sáng trong suy nghĩ có thể chuyển hóa thành năng lượng tốt và truyền đi….như những lương y, như Thầy, như chị, như những gì tôi được nhận sau tai nạn.
Đông Y vốn gia truyền, nhưng Thầy và anh bạn Lương Y không ngại truyền nghề cứu người cho những ai muốn học nếu có tâm trong sáng, không đặt nặng vấn đề kinh tế. Thầy đang có học trò là người khiếm thị, vốn rất nhạy cảm về đôi tay và những giác quan khác để bù lại cho phần thị giác...
Tôi thỉnh thoảng thấy vài người trẻ đang loay hoay trong rối rắm lùng bùng. Phần lớn vẫn mang theo nhiều hăm hở nhiệt tình, nhưng lẫn vào đó là rải rác những ơ hờ chán chường uể oải, yếm thế hoài nghi...Nhìn lại tuổi trẻ của mình tôi cũng có lúc bi quan cùng cực, cũng vài khi ủ rũ bâng quơ, cũng nhiều khi háo hức dấn bước lang thang... Tôi thực sự muốn mình có thể chia sẻ, lắng nghe, như lời dặn của một nhân duyên, “đừng làm tổn thương tuổi trẻ”. Vì biết, hiếm ai có thể thành công khi đợn độc hay tuyên bố mình chẳng cần đến con người. Tôi thực sự muốn hướng dẫ tuổi trẻ sôi nổi với những suy nghĩ tích cực, không bị bẻ gãy bởi đòi hỏi thỏa hiệp của những mặc định tư duy cứng nhắc. Nhưng đó là cả quá trình, vì trước mặt tôi nào chỉ là đoạn đường dài, mà là đoạn dốc cao, và tôi, đang bò lên lại từ đầu.
Vài người nói tôi đang trải thử thách khắc nghiệt ở chốn nhân gian. Giờ thành công hay thất bại là nhân duyên tôi lựa chọn, là tâm thế bước đi trong cõi người này.
11/01/2014
Himiko. Nguyễn
vì này ở blog m, m minh họa hình chi tiết luôn :)
11/01/2014
Himiko. Nguyễn
vì này ở blog m, m minh họa hình chi tiết luôn :)
05/07/2012 này là hình trước tai nạn hai mươi mấy ngày. :)
13/10/2012
08/11/2012
hơ hơ, dùng tay nâng bên sệ sao mờ giống teen quá. :))
12/2013
hình này mới chụp ngày qua. :)
P/S :
P/S : này là link báo có đăng bài viết này, tựa lạ hoắc (nên m đăng lại trên blog với tựa đề m chọn) :
links về tai nạn :
- Mảnh sọ được ghép vẫn còn 2 vết lõm do va đập với miếng đá cạnh vỉa hè. thường thì khi va chạm với vật cứng, sọ sẽ u phồng lên, sau 1 thời gian mới xẹp xuống. nhưng mảng sọ này chưa kịp phồng đã bị cắt rời. vậy nên, thỉnh thoảng tôi lại đưa tay chạm nhẹ như xoa dịu nó, dù rằng, nếu có hơi ấm của một bàn tay khác, có lẽ sẽ hiệu quả hơn :)
- con ốc gắn liền 2 mảnh sọ sẽ được gắn vĩnh viễn, rồi sẽ thành một phần của cơ thể. hôm trước, va chạm nhẹ với 1 người bạn, đỉnh đầu bản sướt qua, buốt nhói tận đỉnh, nước mắt tôi đã chảy ròng ròng, khóc hu hu như trẻ nhỏ. vậy là bây giờ không chỉ là mỗi mình vết lõm cần bàn tay xoa dịu, mà cà nơi gắn vật thể lạ đó. :)