Tuesday 26 June 2007

Sakura...

A aa... kimi ga iru. A aa, em đang ở trên thế gian này
A aa... kimi ga iru. A aa, em đang ở trên cõi đời này

Itsu mo soba ni iru yo... Lúc nào cũng ở bên cạnh đấy nhé...

Đôi khi cũng phải bật cười...




Mấy hôm trước đọc blog CGDL thấy cảnh các em gái xếp hàng dài vô lãnh sự quán HQ xin visa. Không nghĩ, cũng có ngày mình vô đây xin cái tờ giấy trị giá 30USD đấy.

Trừ hao 10h mới vô, mà đã thấy các em ngồi kín các dãy ghế. Lắc đầu trong bụng, xin visa đi Nhật coi vậy mà dễ chịu hơn, vô cái là được hướng dẫn tử tế và nhận hồ sơ ( nếu đủ ) ngay, khỏi chờ chực xếp hàng đợi ( lấy số 71 mà mới tiếp đến số 40 ). Hiaz... thì ngồi đợi.

Đến lượt, em kia nhận hồ sơ mà nhìn chằm chằm mặt mình, hỏi, "em xin visa làm gì?" mình cũng lễ phép : " Dạ, em dự trại sáng tác " Em kia thở phào nhẹ nhõm : " Chị tưởng em còn nhỏ xíu chưa đủ tuổi mà nộp hồ sơ xin kết hôn "

Ôi má ơi! Tui chưa đủ tuổi lấy chồng, nghĩa là, chưa tới 18 tuổi.

Hahahahahahhaah, trước giờ, nghe nói mình trẻ hơn vài tuổi thì có, thậm chí không già hơn em văn sĩ 24 tuổi ( vì em đó già hơn tuổi ) cũng còn tin được. Bây giờ, có người nói tui trẻ đến hơn 13 tuổi, chưa đến tuổi lấy chồng mới ghê.

Ôi trời ơi, bây giờ nhắc lại vẫn còn bò ra cười. Hồi nãy không dám cười nhiều, vì sợ em giận, làm khó thì khổ.

Thật ra, không phải lần đầu đâu, một năm trước, có lần chạy chiếc xe Atila của bạn vô bãi gửi xe, bác giữ xe nói, "con chưa đủ tuổi mà chạy xe này không sợ công an àh?". Nhưng dù sao bác giữ xe cũng già, mà lúc đó tóc dài nên nhìn mình vẫn còn trẻ trẻ.

Thấy ai cũng nghĩ còn con nít, không có tiếng nói, nên cắt ngắn luôn cho già. Vậy mà hôm nay.

Ha ha ha ha ha ha ha ha...

Đây, em này đây ( bên tay trái, heheh, ).

Đây, còn em này chưa đến tuổi kết hôn đâu nha. Ba má anh chị đừng có sốt ruột đó.

Các em nộp đơn xin kết hôn đang cùng nhìn về một hướng.

Hôm qua - một ngày đi uống từ rất sớm...




ngồi thu lu trong bóng tối của quán ( bên ngoài thì ánh sáng ngập đầy ) từ trưa đến chiều. Ngồi ngó trân trân màn hình... Trên màn hình xuất hiện những câu vô vọng... siết chặt lấy người viết ra nó.

4h, N nhắn tin, "uống không?", như vớ được cái phao vứt ra để thoát khỏi mìinh, ừ ngay.

Đến ngồi ở quán bia đông đá, rất gần... trường.

Bọt bia đẹp. Lại theo thói quen lôi máy ra, click, click, nói giỡn giỡn, sẽ PR miễn phí cho bia đông đá. Bia uống bằng ống hút.

Uống hết chai thì bia cững vừa tan hết.

Mỗi người hơn 3 chai rồi mà cặp kia vẫn chưa đến. Thừ người ra, tim lại nặng, lại ứ đầy...

Nỗi nhớ bao giờ cũng nặng.

Rồi cũng đến vài người nữa. Rồi khào khào bâng quơ. Khi có sự hiện diện của hơn 1 người, chẳng ai lại dại chui ra vỏ ốc. Dù cũng khùng khùng ...

Ngồi đến 10h thì nhận điện thoại của Ciarna bảo gia đình và mấy người bạn nó đang ở Himiko. Chạy về tiếp khách, mấy người kia đi hát karaoke

Bố mẹ Ciarna. Hì, nhìn mặt mình chả ai biết vừa uống xong 8 chai SG.

Đai gia đình Ailen sang dự đám cưới con gái. Mẹ Ciarna hát rap rất vui. đang cãi nhau, đứng dậy cãi bằng rap.

Làm nhiệm vụ nhân viên xong, là 12h. Vừa tiễn mọi người thì quay lại giành hát karaoke với mấy đứa. Hát rách cả giọng. Toàn âm vực cao. Hát như chưa bao giờ được hát. Cảm giác đau xé ở cổ họng. Chắc sẽ sẽ tắt tiếng...

Bầu trời lúc 3h khuya




Tối qua lên đến phòng đã 3 giờ sáng. Trời vừa dứt một cơn mưa. Mây vần vũ. Bầu trời này nhìn từ cửa sổ bao giờ cũng day dứt tâm trạng.

Sunday 24 June 2007

"..."

"..."

Nghĩa là ta muốn viết ra một điều gì đó.

Nhưng cảm giác đông đặc nghẹt cứng ở tim khiến trí não gần nhũn ra, loãng như không khí... khiến những dòng chữ muốn viết ra gần như trong suốt, không màu. Chỉ có ta mới có thể đọc thấy và hiểu ta đang muốn viết gì, mà không làm sao khiến cho người mà ta muốn đọc có thể nhìn thấy và hiểu được.

Và cái khối chữ đó không có ánh mắt nào hun nóng, cô đặc lại và tiếp tục nghẹn cứng. Từng khối, từng khối chồng lên nhau, đè lên chính con người thở ra nó.

Chính con người thở ra nó cũng trong suốt, không làm sao cho người họ muốn nhìn nhìn thấy sự tồn tại của họ.

Waiting II

...

Saturday 23 June 2007

Waiting I -

Có một thời gian, đêm nào cũng nghe đi nghe lại album The Weeping Meadow của Eleni Karaindrou.

Bây giờ, cũng nghe lại suốt đêm. Càng nghe, càng không thể ngủ.

Có một mơ ước bình thường, được nằm cạnh ai đó nghe đi nghe lại album này thì sẽ bình yên hơn.

Bởi thế, nên nghe một mình, càng không thể ngủ.

Mà, ở tâm trạng này, không thể không nghe.

Không có sự lựa chọn nào cả...

Thôi thì làm điều mình muốn ít nhất nhưng dễ dàng thực hiện nhất và không ảnh hưởng đến ai nhất. Nghe một mình vậy.

Giấc ngủ sẽ đến khi nó có thể chen chân vào.

Thích nhất bài số 3 và số 9 ( Waiting I & II ). Hai bài tiếp theo là số 5 ( The Tree ) và số 7 ( The Weeping Meadow I ). Còn lại cũng thích nhiều nhiều...

Mr.Miyakoshi




Bạn đôi khi cũng xuất hiện rất bất ngờ. Nhớ 4 năm trước, lần đầu tiên gặp Mr. Miyakoshi cảm giác rất khó chịu, nhức đầu. Vì người gì đâu mà nói chuyện khó nghe, rin rít trong miệng, nghe một ý phải bắt he lặp lại đến mấy lần, vừa nghe vừa nhăn. Lúc đó đã mỏi mệt lắm với những chuyện phiên dịch cho mấy ông sang tuyển nhân công xuất khẩu lao động, nên chẳng mặn mà gì đến he, cứ nói chuyện nhát gừng và nhăn nhó. Vậy ma sau đó, cứ mỗi lần sangViệt Nam, có dịp đến Sài Gòn là y như rằng he lại gọi đi ăn ( lúc đó còn nói thầm, may mà ông có công việc ở Hà Nội, chứ ở SG riết chắc tui điên ).

Rồi năm ngoái, có dịp sang Nhật. Do tình đoảng nên hành lý cồng kềnh, đang tự nhủ, thôi, xong chương trình performance thì về VN luôn, chứ chẳng còn sức đâu mà tha đống hành lý này chuyển tàu mấy chuyến má quay lại thăm Ibaraki, nơi mà 8 năm trước từng sống và làm việc 1 năm. Thì Miyakoshi đột nhiên xuất hiện, ghé ngang qua thăm khi đang trên đường đi về tỉnh đó. Mừng ơi là mừng, nhờ he mang cái vali to tướng đi trước. Cái mặt nhìn làu bàu khó chịu mà cũng nhiệt tình chở về khách sạn cách nơi trình diễn cũng khá xa để lấy đồ. Chịu khó xem bản đồ định vị trên xe để tìm đường, chứ tôi cũng bó tay. Nhờ thế, mà quay lại được nơi cũ thăm công ty, thăm người mẹ Nhật Bản.

Lúc làm festival ở Hà Nội, he cũng tranh thủ ghé qua xem. Rồi lần triển lãm Closer bị hủy, he vẫn tranh thủ ghé vô SG xem qua, tặng cho một bộ bình uống rượu mạ bạc rất quý ( bị bể mất trong một lần khách quý say rượu, mà nín thở khi he quay lại, sợ bị đòi uống rượu trong bộ bình đó thì chẳng biết ăn nói làm sao ). He cứ thích nói đủ thứ chuyện trên đời, và kể những người nào he nghĩ là lợi dụng he, nhờ vả đủ điều, xong chuyện im re, gửi email cũng không trả lời, he sẽ không liên lạc người đó nữa, dù người đó có xinh đẹp quyến rũ đến đâu. Mới cười cười hỏi, tui có tốt gì với ông đâu, lúc nào cũng nhăn nhăn nhó nhó, đôi khi có chuyện nhờ vả mà chẳng giúp lại ông điều gì, vậy sao còn chơi với tui? He cười cũng thiệt tình, vì tao coi mày là bạn. Nói chuyện thoải mái là được rồi. Con người ta, khi không chờ đợi ở nhau điều gì, mà vẫn muốn gặp gỡ, thì đó là tình bạn.

Lần này, he lại vô xem triển lãm điêu khắc, đúng lúc nhịp tim đang không khỏe khoắn. Đi ăn với he mà mặt cứ quàu quạu ( dù cho he cố kêu thiệt nhiều món ngon của Nhật mà kêu gọi lòng tham ăn thức dậy ).

Có đôi lúc, bằng tiếng Việt, không thể nói được hết, diễn tả đầy đủ những suy nghĩ của mình mà không e dè, nhưng bằng một thứ tiếng khác, ta có thể nói ra dễ dàng những suy nghĩ, mà không sợ bị tổn thương, mà vẫn cảm thấy nhẹ nhàng. He xuất hiện đúng lúc cần thấy nói ra một cảm giác khó chịu với ai đó, mà không cần phải nói rõ, mà sẽ không bị người nghe vặn lại là ai. Những lời phản hồi của he có vẻ làm dịu lại một cảm giác sắp sửa cuồng lên vì đau một cảm giác không thuộc về mình.

Điện thoại không thể liên lạc được trong những ngày nay. Lòng bồn chồn khó chịu. He đưa điện thoại của he, và rốt cuộc cũng xong một điều... Nhìn cái mặt sưng sưng, he lúng túng, nè, mày có sao không đó. Nè, ..., nhiều những câu nói thâm thúy mà không nghĩ là người như he có thể nói ra. Nói xong rồi lẳng lặng chui vào một góc, như sợ làm phiền mình, để yên mình với những ngơ ngác nghĩ suy. Rồi rời khỏi sau hẹn đi ăn tối tiếp. Đến lúc quay lại, thấy mình đãng trí quên khuấy cuộc hẹn nên đã đi ăn trước khi đi với Nghĩa, cũng chẳng dám giận, cũng lẳng lặng bảo thôi ăn gì đó bên ngoài để khỏi mắc công đi. Bèn dẫn he ra con hẻm ăn phở người đó cũng thường ăn, để he ăn còn mình thì ngồi nhớ... Lúc về, he cẩn thận hỏi, mày có bạn bên đó không, trong trường hợp mày hết tiền hoặc không có khả năng quay về thì có ai giúp được mày không. Lơ đãng lắc đầu... Thế là he bảo đưa cho he một tấm hình thẻ để he gửi cho bạn gửi gắm, rồi kêu mình ghi lại số điện thoại của bạn he bên đó... Tự dưng cảm động, ông này nhìn cảu nhảu càu nhàu thế, mà cũng chu đáo làm sao. Nghĩ cả tới những điều mình không lo tới. Trước khi leo lên taxi ra sân bay còn dặn dò, nè, mày nhớ ăn uống đầy đủ, đừng có lo nghĩ quá mà bỏ bữa, nghe chưa. Bất giác, vòng tay ôm, nói lời cảm ơn (He cũng đang đau vì tính toán nhầm, lỗ mất 6000USd mà mình chẳng một lời an ủi).

Một người bạn không ngờ tới xuất hiện trong lúc cũng không chờ đợi. Một người bạn an toàn.

Đây là Mr Miyakoshi, bạn tui. Độc thân, và rất thích phụ nữ VN. Sẽ nhiệt tình làm mai và ủng hộ nhiệt liệt với điều kiện không ghen ngược lại với bà mai, và cũng đừng độc chiếm luôn bạn của bà mai. (Rút kinh nghiệm thương đau từ 2 lần mai mối, cứ tưởng làm mai cho bạn với bạn thì còn được cả hai, không ngờ, bị ghen ngược và bị độc chiếm cả bạn).

37 tuổi, dễ nuôi. Vì đa phần người Nhật đến VN không ăn rau thơm được, ông này vô tư.
Làm việc siêng năng chăm chỉ... Nói được tiếng Anh, và sẽ chịu khó học tiếng Việt.
bussiness. Làm việc chăm chỉ đến độ ngủ gục trên bàn phím luôn.

Friday 22 June 2007

Công khai số tiền quyên góp cho Năng

Kêu gọi quyên góp với 50 người, mỗi người 100.000, thì đủ số tiền định mức cho VPLS. Nay thông báo anh em Mỹ Thuật (nhất là những ai học khóa 2000-2005 ). Danh sách số tiền ủng hộ công khai tại Himiko café. Thời gian: đến 20.7.2007

Sau khi kêu gọi, dân điêu khắc đã mở hàng ủng hộ ngay lập tức 3 người. Xin dân hội họa chú ý chú ý.

1/ Điêu khắc gia Phạm Văn Hạng : 100.000 đ

2/ Nguyễn Hoài Huyền Vũ ( Điêu khắc ): 100.000 đ

3/ Trần Tuấn Nghĩa ( Điêu khắc ) : 200.000 đ

4/ Nguyễn Đức Thịnh ( Thịnh mập - Hội họa ): 100.000 đ.

5/ Trần Tuấn Việt ( Điêu khắc ) : 100.000 đ (qua điện thoại)

6/ Y Tuấn ( hội họa ) : 100.000đ

7/ Ngô Lan ( hội họa ) : 100.000đ

8/ Ngô Đình Bảo Vi ( hội họa ) : 100.000đ

9/ Nguyễn Như Huy : 100.000đ

10/ Phan Cao Tùng : ( đồng hương Nha trang ) : 300.000đ

11/ Tiến Trọng Nghĩa ( hội họa ) : 500.000đ

12/ Hà Thái Tân ( hội họa ) : 100.000đ ( qua Y. Tuấn )

13/ Nguyễn Viết Tân ( hội họa ) : 100.000đ

14/ Nguyễn Kim Tố Lan ( bạn cùng lớp ) : 150.000đ

15/ Võ Quang ( hội họa ) : 100.000đ

( số tiền được ghi màu đỏ là nhận tiền rồi, màu đen là ghi ước )

Những ai là dân Mỹ Thuật, nhất là bạn của Năng, muốn biết thêm chi tiết xin liên hệ Hoàng hoặc Nghĩa

Những ai có nhã ý đóng góp trước số tiền qua comment , rồi đến Himiko đưa sau cũng rất hoan nghênh.

Thursday 21 June 2007

New Graffiti ở nghĩa địa Cây Trâm




Ngày mai mới công bố giải. Bình chọn của mọi người ở đây thì sao nhỉ?

Entry for June 22, 2007




Buổi sáng nay thức sớm đột ngột, dù tối qua đã thức thật khuya. Chịu không nổi sức nặng đang đè, bỏ theo Nghĩa đi phơi nắng ở nghĩa địa Cây Trâm.

Đây là bức tường nguyên sơ ở nghĩa địa. Nhóm bạn trẻ đang tụ tập lại chơi Graffiti. Mỗi chủ nhân một bức tranh đóng 50.000. Chọn ra bức giải nhất, chủ nhân giải, được nhận hết số tiền ( giống chơi "cào dùa" ).

Trong khi các nhóm trổ tài...
thì mình cũng tranh thủ tự xử... vì khoái cái backround.
Nắng kinh khủng. Có mấy em gái cũng khoái mùi sơn này, hay thật.
Anh chàng Nghĩa vừa phi vespa từ Hà Nội vào Sài Gòn tối qua, cũng ham hố tham gia...
Wow, lên chức bố rồi mà đẹp trai phong độ chưa, vừa sắm được làn da nâu và mái tóc bồng nhìn cũng oách gớm.
Chỉ mỗi tội lùn. heheh
Đôi bạn chí cốt, coi dzậy chứ chưa biết thằng nào nhỏ hơn thằng nào.
Nhí nhố trước tác phẩm của Nghĩa.
Cho bõ công phơi nắng.
sau khi tranh thủ ngủ ngồi một giấc li bì vì đói, vì say nắng, và vì nặng tim...
Ôi, la nặng tim mà mặt nhìn phởn ghê chưa kìa.
Hai cái áo đỏ nhìn cũng đẹp đôi đấy chứ, Nghĩa nhỉ? Tiếc chưa!
Về. Đói meo. Phơi nắng đến gần 2h trưa.
gặp anh H. bàn về dự án art cho tương lai gần. Nhìn cái mặt khờ câm và lơ đãng vì đói, vì đen, và vì nặng của mình, anh nói một câu khá hay, rằng, bản thân ngọn lửa phải chịu nổi sức nóng của chính nó.
Có chịu nổi không? Âm ỉ kéo dài hay là sẽ bùng lên, rồi hóa kiếp?
Tự cho phép nghỉ hết tuần nay nữa vậy.

Interview from 2019

 tự nhiên thấy bài trả lời phỏng vấn hồi 2019. post lại để nhắc mình cần tập trung đừng đi lệch quỹ đạo hơn nữa.  :)  Profile -Name: Himiko ...