Friday 24 November 2017

“Introduce the African dance”








“Introduce the African dance” – Hữu(overseas Vietnamese - living in US) and her husband (Brazin) (Mar. 12.2006).
At : Himiko visual café, Huynh Tinh Cua, Dist.3, HCMC

手紙 ~拝啓 十五の君へ


拝啓 この手紙 読んでいるあなたは
どこで何をしているのだろう
十五の僕には誰にも話せない
悩みの種があるのです

未来の自分に宛てて書く手紙なら
きっと素直に打ち明けられるだろう

今 負けそうで 泣きそうで
消えてしまいそうな僕は
誰の言葉を信じ歩けばいいの?
ひとつしかないこの胸が
何度もばらばらに割れて
苦しい中で今を生きている
今を生きている

拝啓 ありがとう
十五のあなたに伝えたい事があるのです
自分とは何でどこへ向かうべきか
問い続ければ見えてくる

荒れた青春の海は厳しいけれど
明日の岸辺へと 夢の舟よ進め

今 負けないで 泣かないで
消えてしまいそうな時は
自分の声を信じ歩けばいいの
大人の僕も傷ついて
眠れない夜はあるけど
苦くて甘い今を生きている

人生の全てに意味があるから
恐れずにあなたの夢を育てて

Keep on believing

負けそうで 泣きそうで
消えてしまいそうな僕は
誰の言葉を信じ歩けばいいの?

ああ 負けないで 泣かないで
消えてしまいそうな時は
自分の声を信じ歩けばいいの
いつの時代も悲しみを
避けては通れないけれど
笑顔を見せて 今を生きていこう
今を生きていこう

拝啓 この手紙読んでいるあなたが
幸せな事を願います


Dear you, who's reading this letter
Where are you and what are you doing?
For my 15 year old self, I can't tell anyone
About the causes of my worries

If I wrote a letter addressed to my future self
Surely I can speak truthfully from my heart

Now, it seems I'm going to be defeated and cry
For me who seems to disappear
Who's words should I believe in?
This one-and-only heart of mine
Has been broken many times
But in the midst of the pain, I live in the present
I live in the present

Dear you, thank you
I have something I want to tell the 15 year old you
If you continue asking where you should go and why
You'll see the answer

The stormy seas of youth may be hard
But keep rowing your boat of dreams
On towards the shores of tomorrow

Now, please don't be defeated and please don't cry
In the time that seems to disappear
You should believe in your own voice
For my adult self, there are sleepless nights
When I, too, am hurt
But I'm still living in the bittersweet present

Because there's a meaning to all of our lives
Raise your dreams without fear

Keep on believing

It seems I'm going to be defeated and cry
For me who seems to disappear
Who's words should I believe in?

Ah, please don't be defeated, please don't cry
In the time that seems to disappear
You should believe in your own voice
In these ages
You cannot run away from sorrow
But show your smile and go on living in the present
Go on living in the present

Dear you, who's reading this letter
I wish you happiness

Thursday 23 November 2017

Tình yêu...

là một chuỗi huyễn tưởng trong tâm thức mỗi người, nhưng không phải tự nhiên mà có. sự rung cảm ban đầu chỉ là một hạt mầm, để lớn lên cần phải được nuôi dưỡng. là một chuỗi quá trình tiến hóa, không thể khởi sự chỉ trong một phút giây.
vậy nên. xét cho công bằng thì không nên gọi tôi là người cũ. mọi thứ chỉ như một cơn mê, chưa đủ thời gian dưỡng nuôi để có thể gọi là cũ.  rung cảm ấy chỉ mới vừa khởi sự, chỉ mới là hạt mầm, chưa được chăm bón, nuôi dưỡng, thậm chí còn chưa kịp nảy mầm nữa. một hạt giống mới vừa gieo xuống đất, chưa kịp nảy mầm, đã bị cơn lốc định mệnh cuốn trôi.
người chỉ mới vừa mở cánh cửa, còn chưa kịp bước vào thì cơn lốc đã ào tới cuốn phăng đi và sập cánh cửa của tôi lại.
mỗi người chúng ta đều có một vài cánh cửa dành cho trong cõi người này. có người mở cửa bước vào một lần rồi ở lại hẳn. có người nghỉ ngơi một đỗi rồi lại chán chường bước ra khám phá tiếp khung trời mới (mà cũng rất có thể sau đó còn lần mở cuối, họ lại quay về mở lại cánh cửa xưa). nhưng không ai biết được mình đã mở cánh cửa cuối cùng chưa, và có còn chìa để mở cửa thêm lần nữa không. nên hãy trả lại tên gọi cho đúng để chúng mình không bị mất đi quyền được mở khung cửa bình yên cuối.
hãy xem khoảnh khắc ngắn ngủi ấy như nằm mê mà thôi
.
.
.
.
.
.
.
.
Câu chuyện huyền hoặc ngày đó đã chìm theo vào trong giấc mơ sâu. người đã xé đi kịch bản huyền thoại có thể ghi sâu về một cuộc tình chính tay người đã viết. tình cảm này đến quá nhanh và chỉ trong một khoảnh khắc. tôi chưa kịp định thần lại, vẫn còn ngơ ngác mãi thật lâu sau đó như vừa trải qua một cơn mê. nay người tìm về để gỡ bỏ những thút thắt đã có. 

Tôi đã khóc thật nhiều trong hai buổi sáng thức dậy ở hai ngày sau đó. 5 năm đã qua rồi. hơn 1800 ngày, một thơi gian dài gấp 360 lần số ngày nằm bên nhau, gấp 20 lần số ngày bắt đầu nói chuyện với nhau. một thời gian đủ để vùi chôn tất cả những cảm giác xưa cũ xuống mấy tầng cảm xúc. vậy mà, vẫn ở đó một nỗi xót xa.

Mọi thứ đã trôi qua quá nhanh, như một giấc mơ. có thể còn nhớ lại, nhưng không thể tìm về thêm được nữa. trong một đỗi, tôi tự hỏi, như vậy là có công bằng không, khi mà tôi của giờ đây vẫn chưa quay lại được 65% tôi của ngày đó. nhưng định mệnh, cả người, cả tôi đều không thể trả lời được cho câu hỏi này. người giờ đây, trước mặt tôi, là một con người hoàn toàn khác biệt với người của ngày xưa, cũng giống như tôi trong hiện tại hoàn toàn khác với tôi của ngày trước (trừ vài khi viết). tôi chợt nhận ra, mình đã kịp hiểu gì về người của ngày ấy đâu. tôi không thể xác tín được trước mặt mình là ai, người như thế nào, có thực sự đã là người dành cho mình trong cõi đời này không, nếu không xảy ra đêm định mệnh ấy.


nhưng cơn dư chấn trong khoảng thời gian này đang làm tôi chao đảo. tôi cần phải tự lý giải những dòng cảm xúc trái ngược đang đảo lộn xoáy chiều trong mình. một ân tình sâu nặng, một câu chuyện huyền hoặc, nay đã bị đổi tên.

và tôi cũng đang tự hỏi, là tôi đã trở nên yếu đuối, hay bởi những ký ức hằn sâu tưởng đã ngủ yên đã cuộn như sóng tràn trong một lần đối mặt. mới chỉ là người-vừa-mới-tức-thì-cũng-đã-rời-đi, nếu như là người ghi dấu lâu nhất chìm sâu trong hơi thở ngợp ngời đặc sánh của hơn mười năm trước, thì sẽ là cơn địa chấn như thế nào đây. tôi có giữ được vẻ ngoài bình thản như đang tỏ ra trong lúc này không?


sao lại quay về cướp mất của ta,

...............................................một tình yêu, ta ngỡ rằng đã có!!?
...bóng hình xưa tưởng còn ở đó,
----------------..............................giờ tan đi không dấu vết ngày nào.

sao nỡ quay về lối ký ức xôn xao,

.................................................để niềm yêu cuối cùng òa vỡ...



Monday 10 April 2017

lâu,

thật lâu rồi, sau cú ngã đêm ấy, tôi đã không buông tay viết thêm một điều gì cả. bởi vì sau chuyến đi dài vào cơn mộng mị sâu thẳm ấy, đã có quá nhiều xáo trộn tâm can lẫn tuổi sinh học lẫn tâm lý nhập nhòa.

bản thân tôi cũng không biết được những gì đang xảy ra với mình, đồng thời cũng không thể phân biệt đâu là ranh giới của những thay đổi tâm lý chập chờn vô định này. những dự định, những kế hoạch, những ấp ủ lần lượt trôi tuột đi, nhòa nhoẹt hẳn. tôi không còn là tôi của ngày ấy, tôi không còn là tôi cả một khoảng thời gian dài. ngay cả khi buông tay xuống viết những dòng này, tôi cũng chưa hẳn đã là tôi của năm năm về trước.

không hẳn là hối tiếc, không hẳn cố bới tìm lại mình của ngày xưa, mà tôi đang trong chuỗi ngày lùi lại quan sát chính mình, một người mang số tuổi 41 sinh học mà đôi khi xử sự và tính toán như đứa trẻ lên mười. những ý tưởng liên tục bùng lên, rồi lụi tắt đi không một dấu vết ngay sau đó. những người làm việc cùng tôi trong khoảng thời gian này, đã quay như chong chóng không thể hiểu nổi vì sao một người đang nói chắc như đinh đóng cột về màu sơn này, rồi lát sau quay lại với một dãy màu khác. sau này, khi ngồi điểm lại và nhận ra những thay đổi liên tục của mình, tôi gần như luôn nói trước với người làm việc cùng rằng, khi tôi đưa ra quyết định nào khác với ban đầu, hãy làm ơn hỏi lại là tôi có chắc chắn về điều này không, vì trước đó tôi đã có lựa chọn khác. những điều như vậy đã xảy ra liên tục, riết rồi tôi hoài nghi mình và tự đưa ra một quyết định, rằng mọi người đừng tin tôi như ngày xưa, một lời nói nói ra thì không thay đổi, và tôi chỉ tin vào điều gì mình đặt bút xuống ký mà thôi (vì trước khi ký, chắc chắn tôi sẽ đọc tới đọc lui, suy đi ngẫm lại, hỏi một vài người, khi đó, tôi sẽ "tua" lại được vài đoạn mình của ngày xưa để mà quyết định.

ngộ thật, phải không? ai mà hoài nghi một phụ nữ trên 40 có sự hăng say nhiệt huyết của một đứa trẻ, nói ra luôn tin như đinh đóng cột rằng lời của mình sẽ thành sự thật ngay ngày mai (mà quên mất mình bây giờ không thể nào chủ động hoàn toàn như ngày xưa nữa). nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi giùm công ty thiết kế những con chuồn chuồn ở resort Pullman, hẳn đã không thể nào hiểu nổi những email liên tục của tôi khi nghĩ ra ý tưởng mới gởi cho chủ đầu tư.

hôm rồi, có người biết đến tôi trước cú ngã, nhưng lần đầu tiên gặp, lại ở đoạn sau này, có nói tôi gạch ba gạch đầu dòng về mình trong giai đoạn sau này. đất ơi, làm sao mà một đứa nhỏ có thể tóm lược về mình qua ba gạch đầu dòng? ngay cả giờ đây, khi ngồi định thần lại, để gạch ra 3 đầu dòng, tôi hẳn còn phải đọc tới đọc lui rồi mới enter xuống dòng.

thử nào, đâu là tôi của giờ đây?

- đã có thể mỉm cười và đối diện một cách nhẹ nhàng , biết ơn với những nhân duyên đã chạm vào trong ký ức.

- tin rằng ĐỨC NĂNG THẮNG SỐ. tin vào những nguồn năng lượng tích cực được truyền  đi qua ý nghĩ trong nẻo đời này.

- quành lại cuộc đời với một tôi mới mẻ hơn, ngây ngô hơn. tiếc năm ngàn gởi xe nhưng có thể lấy đưa ngay người bạn đang thực hiện kỹ thuật sơn mài mấy mươi triệu khi bạn nói cần để thực hiện  (lúc mình đang có tiền) mà không để ý chuyện điều tiết hợp lý theo tiến độ.

một đứa trẻ sẽ có nhiều xốc nổi. tôi có thể khóc hu hu giận dữ, kích động ngay trong một khoảnh khắc. nhưng sau hết, tôi sẽ nhận ra đâu là nơi mình sai, và có thể mỉm cười nhận lỗi. vì tôi đang gần như học lại từ đầu...

Dư vị nhân gian

  Mấy nay trên Newfeed Facebook lần lượt hiện ra những bài reviews của mọi người trong về MUÔN VỊ NHÂN GIAN, bộ phim của Trần Anh Hùng đoạt...