Monday, 10 April 2017

lâu,

thật lâu rồi, sau cú ngã đêm ấy, tôi đã không buông tay viết thêm một điều gì cả. bởi vì sau chuyến đi dài vào cơn mộng mị sâu thẳm ấy, đã có quá nhiều xáo trộn tâm can lẫn tuổi sinh học lẫn tâm lý nhập nhòa.

bản thân tôi cũng không biết được những gì đang xảy ra với mình, đồng thời cũng không thể phân biệt đâu là ranh giới của những thay đổi tâm lý chập chờn vô định này. những dự định, những kế hoạch, những ấp ủ lần lượt trôi tuột đi, nhòa nhoẹt hẳn. tôi không còn là tôi của ngày ấy, tôi không còn là tôi cả một khoảng thời gian dài. ngay cả khi buông tay xuống viết những dòng này, tôi cũng chưa hẳn đã là tôi của năm năm về trước.

không hẳn là hối tiếc, không hẳn cố bới tìm lại mình của ngày xưa, mà tôi đang trong chuỗi ngày lùi lại quan sát chính mình, một người mang số tuổi 41 sinh học mà đôi khi xử sự và tính toán như đứa trẻ lên mười. những ý tưởng liên tục bùng lên, rồi lụi tắt đi không một dấu vết ngay sau đó. những người làm việc cùng tôi trong khoảng thời gian này, đã quay như chong chóng không thể hiểu nổi vì sao một người đang nói chắc như đinh đóng cột về màu sơn này, rồi lát sau quay lại với một dãy màu khác. sau này, khi ngồi điểm lại và nhận ra những thay đổi liên tục của mình, tôi gần như luôn nói trước với người làm việc cùng rằng, khi tôi đưa ra quyết định nào khác với ban đầu, hãy làm ơn hỏi lại là tôi có chắc chắn về điều này không, vì trước đó tôi đã có lựa chọn khác. những điều như vậy đã xảy ra liên tục, riết rồi tôi hoài nghi mình và tự đưa ra một quyết định, rằng mọi người đừng tin tôi như ngày xưa, một lời nói nói ra thì không thay đổi, và tôi chỉ tin vào điều gì mình đặt bút xuống ký mà thôi (vì trước khi ký, chắc chắn tôi sẽ đọc tới đọc lui, suy đi ngẫm lại, hỏi một vài người, khi đó, tôi sẽ "tua" lại được vài đoạn mình của ngày xưa để mà quyết định.

ngộ thật, phải không? ai mà hoài nghi một phụ nữ trên 40 có sự hăng say nhiệt huyết của một đứa trẻ, nói ra luôn tin như đinh đóng cột rằng lời của mình sẽ thành sự thật ngay ngày mai (mà quên mất mình bây giờ không thể nào chủ động hoàn toàn như ngày xưa nữa). nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi giùm công ty thiết kế những con chuồn chuồn ở resort Pullman, hẳn đã không thể nào hiểu nổi những email liên tục của tôi khi nghĩ ra ý tưởng mới gởi cho chủ đầu tư.

hôm rồi, có người biết đến tôi trước cú ngã, nhưng lần đầu tiên gặp, lại ở đoạn sau này, có nói tôi gạch ba gạch đầu dòng về mình trong giai đoạn sau này. đất ơi, làm sao mà một đứa nhỏ có thể tóm lược về mình qua ba gạch đầu dòng? ngay cả giờ đây, khi ngồi định thần lại, để gạch ra 3 đầu dòng, tôi hẳn còn phải đọc tới đọc lui rồi mới enter xuống dòng.

thử nào, đâu là tôi của giờ đây?

- đã có thể mỉm cười và đối diện một cách nhẹ nhàng , biết ơn với những nhân duyên đã chạm vào trong ký ức.

- tin rằng ĐỨC NĂNG THẮNG SỐ. tin vào những nguồn năng lượng tích cực được truyền  đi qua ý nghĩ trong nẻo đời này.

- quành lại cuộc đời với một tôi mới mẻ hơn, ngây ngô hơn. tiếc năm ngàn gởi xe nhưng có thể lấy đưa ngay người bạn đang thực hiện kỹ thuật sơn mài mấy mươi triệu khi bạn nói cần để thực hiện  (lúc mình đang có tiền) mà không để ý chuyện điều tiết hợp lý theo tiến độ.

một đứa trẻ sẽ có nhiều xốc nổi. tôi có thể khóc hu hu giận dữ, kích động ngay trong một khoảnh khắc. nhưng sau hết, tôi sẽ nhận ra đâu là nơi mình sai, và có thể mỉm cười nhận lỗi. vì tôi đang gần như học lại từ đầu...

No comments:

Dư vị nhân gian

  Mấy nay trên Newfeed Facebook lần lượt hiện ra những bài reviews của mọi người trong về MUÔN VỊ NHÂN GIAN, bộ phim của Trần Anh Hùng đoạt...