Wednesday 21 August 2013

năm tốt nghiệp (2005)

sáng nay dậy sớm nữa, từ 3h sáng. ngồi dậy lục lọi thì thấy cái video clip này hồi làm bài tốt nghiệp điêu khắc 2000-2005. ta nói, thời xuân sắc nhứt của tui mà cực gì đâu, tối ngày đập đất, bốc sình. rồi còn bị vài ông con trai chôm đất nữa. ta nói, lớp có 1 gái duy nhất, mở hàng 10 năm khoa điêu khắc vắng nữ. vậy mờ hông đập đất cho m mờ còn chôm của m nữa. bởi, ta nói, ghét con trai cũng từ đó. :D 

đập đất



hồ đó tóc cũng kha khá : D




xách nước mỗi tay 1 thùng như hồi nhỏ ( hồi nhỏ thì thùng bự và nặng gấp 3 lần :P )




nhào đất nè : 





xong, rồi ủ, mơi mới xài được. :D




Friday 16 August 2013

sự cố kiểm duyệt ở FB

sau khi post hình cô gái trẻ xinh đẹp bên dưới này, không biết có làm chạnh lòng những suy-nghĩ-đổ-khuôn-trong-cái-hộp-thành-công, mà ai đó đã méc FB làm mình bị khóa acc 19hrs vì đã post hình trong COME-OUT II lên. từ nỗi đó, m hông muốn post COME-OUT II trên fb nữa, m về blog của Himiko thôi. 


m muốn chất vấn fb, nên đã nhấn vô phần phản hồi, trả lời những câu hỏi như vầy :

What did you try to post?
If you were blocked while trying to share a link, copy and paste the entire URL here

tôi muốn tháo gỡ những suy nghĩ đổ khuôn trong chiếc hộp vuông của người Việt ra khỏi hệ thống kiểm duyệt. hãy nhìn xem, và trả lời tôi rằng bức hình này tục hay không tục? có những người ban đầu nhầm lẫn nude là sex, là tục, đã tháo gỡ suy nghĩ đó ra khỏi đầu khi thực sự biết bên trong những cái hộp là gì.

Please explain why you think this was an error

tôi từng nghĩ, những hoạt động nghệ thuật bị chính quyền ngăn chặn, cấp phép, là vì họ kiềm hãm sự phát triển của nền văn hóa nghệ thuật (vì dân trí cao nghĩa là họ không thể kiểm soát). tôi không nghĩ những tư tưởng bị đổ khuôn khép kín đó có thể lọt vào bộ máy kiểm duyệt ở FB.

Thanks for contacting Facebook. You should receive an email response shortly.


Tuesday 13 August 2013

COME-OUT II

Bữa em gái kia hỏi lần triển lãm sắp tới này chị có thu phí không? thu phí đi thì mới có tiền đầu tư tác phẩm chớ. cười, hờ, triển lãm Mỹ Thuật mọi khi mời nước miễn phí người ta còn chưa chắc đi. bán vé ai bỏ tiền ra tới coi triển lãm, em? Nhưng mờ cũng đáng suy nghĩ. mọi người nghĩ nếu mà bán vé bằng giá một ly nước ở Himiko visual café xưa, mọi người có sẵn lòng mua vé đến xem không ta? vì lần này số tiền mần COME-OUT II hơn gấp 10 lần ngày cũ, số hình  cũng nhiều hơn 10 lần, cũng đáng để mọi người bỏ tiền mua vé như xem

một cuộc trình diễn ở Nhật vậy, ha. :)
















này chỉ mới là số người khởi động. còn một nửa số người tình nguyện chưa chụp.


THỂ THAO VĂN HÓA CUỐI TUẦN (link)


TIỀN PHONG(link)

Sunday 4 August 2013

NGOÀI SÁNG II


CÒN NÀY LÀ HẬU TRƯỜNG : 

Xuất phát từ ý tưởng nào mà Hoàng lại đưa ảnh khỏa thân vào hộp đen? Cho vào hộp thì có gì

hay hơn để bên ngoài?

  Tôi bắt đầu đề tài về khỏa thân đầu tiên là CLOSER  (GẦN NỮA) năm 2006, nhưng khi đó triển lãm không được cấp phép với lý do là “vi phạm thuần phong mỹ tục”. Cho nên lần này, tôi đưa vào hộp, đặng thay thế sự kiểm duyệt của cơ quan chức năng, để bảo vệ ánh mắt của những ai không muốn xem . Vì Himiko café là nơi có nhiều người đến ngồi chỉ để, thư giãn và nghe nhạc, và xem tranh (nếu muốn). tôi không muốn làm bận lòng những ai thờ ơ, không quan tâm đến. 

Ngoài ra, tôi cũng muốn tránh việc chụp lại hình ảnh của người xem. Vì dù sao gia đình tôi cũng là gia đình truyền thống nghề giáo. Không ai hiểu về con đường tôi chọn. “Cởi bỏ là tự do, nhưng ràng buộc vẫn luôn tồn tại” (tựa đề bài báo bên TTVH cũng trích từ một câu trả lời của tôi), dù là nghệ sĩ, nhưng tôi cũng phải giữ gìn cho gia đình. Nếu để hình ảnh khỏa thân của mình phát tán tràn lan trên mạng trong bình phẩm của mọi ngưởi, chắc rồi sẽ đến tai má tôi. Và chị tôi cũng là một người có vị trí cao trong ngành giáo dục nữa. Làm gì thì tôi không thể đạp bỏ những nguyên tắc đó. Tôi có thể bình thản tự bảo vệ mình trước dư luận. Nhưng gia đình tôi, những người có lien quan thì tôi không thể bất chấp được.

Cũng nhờ sự tự kiểm duyệt đó, mà tình cờ tôi tìm được một hiệu ứng hay của ánh sáng. Nhiều người nhận xét rằng hình trông giống hình 3 D, dù rằng, tôi rửa bằng giấy rửa ảnh thông thường. có lẽ, khoảng cách gần, sự tập trung cao độ, cộng với ánh sáng chỉnh đủ sắc độ sáng tối, từ mờ mờ, đến ánh sáng ấm, đến sáng trưng làm nổi bật thân hình ra khỏi nền đen của tấm ảnh. Nhiều người xem xong còn chờ tiếp, vì nghĩ như bộ phim, sẽ có những tấm ảnh khác thay thế. Nhưng đâu biết nghệ sĩ làm gì mà nhiều tiền để lắp một màn hình tinh thể lỏng bên trong. 

Vì sao Hoàng lại đặt tên cho dự án là Come-out? Come-out nhưng hình như ảnh toàn giấu mặt 

là vì sao?

ồ, tôi không giấu mặt đâu. NGOÀI SÁNG I  vì người mẫu là tôi. tôi chụp một cách ngẫu nhiên khi đang tham gia trại sáng tác ở Hàn Quốc. đặt máy ở chế độ tự động, tôi cứ chạy ra chạy vô. Có tấm tôi còn bật cười vì trượt té. Nói chung là, gương mặt tôi bình thản, và tinh nghịch, như đang đối diện với chính mình (vì có ai ngoải tôi và ống kính đâu. *cười*). Gần như 2/3 là thấy mặt tôi (tổng cộng 18 tấm), chỉ còn lại vài tấm là không thấy do tôi quay lưng lại, hay màu tóc đen như đang rúc vào trong bóng đêm. Vì thường khi đặt tên triển lãm, nghệ sĩ phải chọn một cái tên tiếng Anh, nên tôi chọn tên COMEOUT, theo tinh thần bước ra khỏi những suy nghĩ bị đóng khung bên trong chiếc hộp. Tên tiếng Anh này thường được nhiều người dịch là LỘ DIỆN, nhưng tôi chọn dịch theo nghĩa Tiếng Việt là “NGOÀI SÁNG”. Còn NGOÀI SÁNG II là do người mẫu tình nguyện đa dạng nhiều thành phần. tôi cũng không làm stylist, cũng không yêu cầu người mẫu tạo dáng thế nào để tránh sự trùng lặp sắp đặt (còn ngẫu nhiên trùng lặp thì là điều thú vị). tôi chỉ đóng vai trò của một cái máy, ghi nhận lại những gì người mẫu hướng về phía tôi, và chọn bố cục tốt nhất mà mình có thể.

 Hình như Hoàng chỉ chuyên chụp ảnh người cùng giới? Đã bao giờ một bạn nam đến nhờ Hoàng chụp ảnh để tham gia dự án? Lúc đó Hoàng sẽ xử trí thế nào?

Ồ không. Sau CLOSER, tôi từng chụp cho 1 bạn nam, dù là gay. Nhưng vì không muốn tiếp tục làm triển lãm về CLOSER nữa, cho nên tôi chưa sử dụng loạt hình đó.  Riêng về NGOÀI SÁNG II tôi muốn chào đón mọi người, không phân biệt giới tính. Cả nam, cả nữ, nói chung là con người.

 Với những người mẫu tham gia Come-out 2, Hoàng có điều kiện và giao kèo gì?

Có một cô gái trẻ vừa gởi cho tôi câu hỏi : Em chào chị, em là A.H, 23 tuổi, em có theo dõi và thấy hứng thú với dự án NGOÀI SÁNG II. Em muốn tìm hiểu thêm về dự án này, chị có thể cung cấp cho em vài thông tin chi tiết như cách thức tham gia, chi phí đóng góp, những điều kiện để tham gia và các thông tin khác có liên quan. Em cảm ơn 

Tôi đã trả lời :“chỉ cần là một người tự hài lòng với bản thể mình là tương đối đủ rồi em chuyện đóng góp thì tùy ở lòng của mỗi người, không nằm trong điều kiện tham gia”Về giao kèo thì, các người mẫu không bắt tôi ký thì thôi, cớ gì tôi phải bắt người mẫu giao kèo.  Gần như tất cả các người mẫu đều có sự tin tưởng tuyệt đối tôi khi tham gia tình nguyện. Ngay cả năm 2006. Khi tham gia làm mẫu cho CLOSER (GẦN NỮA). những người tình nguyện làm mẫu khi đó đều không biết tôi sẽ thể hiện dưới hình thức nào, vì khác với NGOÀI SÁNG II, thời gian làm CLOSER thì khi bắt đầu chụp, tôi vẫn chưa đưa ra hình thức thể hiện sau cùng. (có một cô ca sĩ nổi tiếng, cũng không hết bắt tôi ký bất kỳ một cam kết nào). Những người tình nguyện đã không lo lắng, thì sao tôi lại phải? 

Nhưng trong trường hợp COME-OUT II được nhà sưu tập hay bảo tang nào đó mua, thì có thể tôi sẽ thảo ra một thỏa thuận riêng với người mẫu. (cười lớn)

Hoàng chuyên tâm vào đề tài khỏa thân (từ cái triển lãm gì mà bị cấm?). Qua đề tài này, Hoàng muốn chuyển tải điều gì?

Ồ không, nếu dung từ chuyện tâm thì có lẽ, NHỮNG GIẤC MƠ XƯA (những chim hạc làm từ vỏ bao thuốc lá bị vứt ven đường), sẽ đúng hơn. Vì bắt đầu từ 2010, cho đến bây giờ tôi vẫn còn thực hiện sê ri những khung cửa sổ mọi kích cỡ, vẫn còn tẩn mẩn ngồi gấp những cánh hạc, vì như tiêu chí ban đầu, tôi muốn ứng dụng vào đời sống cũng như nuôi sống Himiko visual café từ chi phí bán tác phẩm trong NHỮNG GIẤC MƠ XƯA. Khỏa thân cũng chỉ là một trong những đề tài trong cuộc sống mà tôi chạm vào. CLOSER khởi nguồn từ lời nói của một người bạn qua chat, cổ nói đừng cho cổ xem ảnh nude, cổ sẽ ói. Tội nghĩ, cổ đã bị lẫn lộn giữa nude và sex.  Nên tôi làm CLOSER đơn giản chỉ là để thay đổi sự nhầm lẫn của cổ. tôi muốn trả lại suy nghĩ đơn giản về nude. Vì sự đóng khuôn suy nghĩ về cái đẹp bản thể trong những cái hộp từ trước giờ đã khiến nhiều người nghĩ sai lệch về cái đẹp tự nhiên của nude. Rồi một số nhiếp ảnh gia, vì lách luật, cũng đưa ra những tấm ảnh chìu chuộng thị giác người xem, cũng làm sai lệch nốt cái nhìn về nude, vốn rất là giản dị như chính bản thể của nó. 

. Hoàng có run khi tổ chức triển lãm không xin phép?

Ồ, tôi đã  tôn trọng thước đo về THUẦN PHONG MỸ TỤC sau sự cố CLOSER, tôi đã tự kiểm duyệt và tôn trọng người xem. Ai không muốn xem hoàn toàn không bị vô tình nhìn thấy. Tôi đặt những cái hộp đen bằng chiều cao của người trưởng thành. Và tôi cũng không gởi thông cáo báo chí như những cuộc triển lãm khác.  tại sao tôi lại phải run?

.       Theo Hoàng thì nghệ sĩ trong Nam đều có điểm chung là không muốn làm các thủ tục xin phép rầy rà? Phải chăng việc xin phép này ở Việt Nam đã trở nên lỗi thời, không cần thiết?

Theo như cảm giác của tôi, có một người đàn ông lạ mặt làm bên ngành văn hóa có đến dự đêm khai mạc NGOÀI SÁNG I (vì tôi mời công khai và tự do), và sau đó người đó có đến bên cạnh tôi cười, nói : triển lãm thú vị và hay (tôi không nhớ rõ nguyên văn, chỉ  đại ý là không thể cấm được). 

Theo tôi biết thì ở các nước tiến bộ, người nghệ sĩ không cần phải xin phép ai cho tác phẩm của mình cả.  Sáng tạo là một lĩnh vực trừu tượng mên mông, nếu muốn, anh có thể áp đặt bất cứ cái nhìn nào của anh vào nó. Làm sao người kiểm duyệt có thể đặt mình vào góc nhìn của người nghệ sĩ được. Chi bằng, anh cứ để họ tự do thể hiện, tự do trưng bày. Rồi cái hay, cái dở đều được phơi bày cả, nào ai có thể dùng những ngụy ngôn để tô vẽ về tác phẩm của mình, rồi bắt mọi người nhìn theo góc nhìn của mình được. Ở thời đại bia miệng truyền nhanh như internet này. Cái anh cấm vẫn đầy rẫy trên internet đó thôi. Chưa kể, việc đổ khuôn suy nghĩ đó còn khiến phát sinh thêm những tác dụng phụ tai hại, càng khiến người ta tò mò tìm kiếm. Và như đã nói, những cách lách luật, ma mị lòng người thì được cấp phép, càng khiến người ta bị xiêu vẹo cách nhìn một một cách thảm hại. Chẳng hạn như nude, vốn là một cái nhìn đơn giản nhất. người ta hoàn toàn có thể nói thích hoặc không, đẹp hay tục, mà vài người nhiếp ảnh còn mang người mẫu ra phơi mình ngoài trời để minh họa cho thiên nhiên (trong khi cơ thể người phụ nữ vốn chứa đựng nhiều khung cảnh thiên nhiên trong đó. Vài tấm trong CLOSER, khi thoạt nhìn vài người còn không nhận ra là nơi nảo trên cơ thể, cứ nghĩ là đồi cát) *cười*

Tốt nhất hãy cứ để ngưởi nghệ sĩ thể hiện, phản cảm quá thì dư luận sẽ chê, hay thì sẽ lan xa, nhiều người tìm đến. Nào phải cái gì được cấp phép thì cũng được khen đâu. Báo chí nhiều khi còn chê tơi tả những sáng tác đã được kiểm duyệt cấp phép đó thôi. Đời sống đã nhiều mỏi mệt, nghệ sĩ vốn đã nhạy cảm, sẽ mệt mỏi nhiều. Kiểm duyệt nhiều quá có khác gì như ba mẹ cứ mãi làm bảo mẫu cho con, trong khi người xem vốn đã có sự tự kiểm duyệt và chọn lọc.

 Có bao nhiêu người đã đến xem Hoàng khỏa thân tại Come-out 1 trong thời gian bao lâu?

Làm sao tôi có thể đếm được. để trả lời câu hỏi này, tôi phải vào xem lại những video clips và những tấm ảnh chụp người xem mà tôi đã post lên mạng. (nhưng tôi lại bỏ sót mất đêm khai mạc rồi, vì khi đó, thời gian chuẩn bị gấp gáp quá. Ngày mai khai mạc mà hôm nay người ta mới giao cho tôi những cái hộp. rồi phải mắc đèn, đi dây, nên gần như tôi chưa kịp mời những người đến trong đêm khai mạc ghi lại dòng cảm nghĩ. 

Đêm khai mạc tôi cũng chỉnh ánh sáng sẵn chỉ 1 mức độ, vì sợ đông người vặn tắt quá đèn sẽ bị đứt bóng. Đếm cuốn cảm khoảng 381 chữ ký, vốn chỉ đưa ra sau ngày khai mạc, từ ngày 04/06/2011)

 Ảnh có yếu tố khỏa thân vẫn bị dè chừng ở Việt Nam (nhất là từ phía cơ quan quản lý). Quan sát thái độ và qua phát biểu của người xem, Hoàng có thấy sự dè chừng đó?

Có 2 anh chị kia đến chỉ đến uống café. nhưng thấy một người đi xem những chiếc hộp đen kịt mà ban đầu họ ngỡ là những thùng loa, cô gái hỏi tôi bên trong những chiếc hộp đen đó là gì, tôi cười nói là ành khỏa thân. Cô gái bèn đứng dậy định ghé mắt vào chiếc hộp gần nhất để xem. Tôi liền nói : “em ơi, phải bắt đầu xem từ cái hộp đầu tiên”. Mà khi đó tay tôi đang cầm máy ghi lại hình ảnh người xem (những tấm ảnh người xem cũng là một phần tác phẩm của tôi, như sự tương tác tiếp diễn với người xem, tôi ghi lại nét mặt, hình ảnh và bàn tay của họ đang xem tôi trình diễn khỏa thân ở bên trong những chiếc hộp). Người đàn ông có vẻ e ngại, kéo tay cô bạn gái lại, ra dấu là đợi tôi chụp xong rồi hãy xem. Tôi liền nói : nếu anh từ chối xem lần này, thì sau đó anh sẽ không được xem nữa, vì đã một lần từ chối. Thấy vậy, người đàn ông đành đứng dậy đi xem cùng cô gái. Một lúc sau, khi ghi lại cảm nghĩ của mình, anh ấy thừa nhận là, mọi thứ không như ảnh đã nghĩ. (cười)

Có một cô dáng vẻ rất nhà quê, khi xem, kêu lên rối rít với cô cháu gái đi cùng (đang xem một chiếc hộp phía sau vì tôi sắp đặt theo một đường dẫn như một câu chuyện nội tâm) : “ảnh nổi, ảnh nổi” (cổ hông biết dung từ 3 D), rồi thấy tui đang đi theo chụp hình, cổ nói:” cho coi lâu hơn chút được không em?” Đa phần những suy nghĩ ghi lại đều là những bất ngờ từ hình dung ban đầu đến cách thể hiện trực tiếp họ nhìn thấy. và đa số, đều là những dấu hiệu lạc quan. Thậm chí, có vài cô khách quen nhất định không xem (và chắc nghĩ, chằc là ghê lắm mới đem giấu ở trỏng, *cười*), nhưng đến khi nghe NGOÀI SÁNG I chỉ còn vài ngày là hết triển lãm, bèn tới xem. Và sau đó cũng ghi lại về chuyện không định xem của mình. Nhiều người ghi lại cùng một ý là mỉm cười và thở phào, rằng không như họ nghĩ.

Come-out 2 sẽ tiếp tục vận động tài trợ qua Facebook? Việc nhiều người (không quen biết?) nhiệt tình tài trợ cho triển lãm cũng phần nào phản ánh sự ủng hộ của họ dành cho ảnh khỏa thân?

Lẽ ra là vậy. nhưng vì kiếp nạn bất ngờ mà tôi gặp phải vào cuối tháng 7 năm ngoái đã khiến nhiều người trên FB hao tốn tiền bạc không ít. Tôi đã nhận không dưới 50 triệu từ sự đóng góp của mọi người trên FB cho chi phí chữa trị. Nhưng dù tôi không tự đứng ra vận động, cũng có anh chị hứa với tôi là sẽ thay tôi làm điều đó. Và tôi cũng có nhiều phương án để làm “NGOÀI SÁNG” (II) cho trường hợp không được tài trợ, chỉ là, thời gian ra mắt “NGOÀI SÁNG” II sẽ kéo dài ra hơn. (thời gian dự định từ cuối năm 2013 đến giữa năm 2014). 

TRONG NGOÀI SÁNG (II), không là hộp hình chữ nhật đặt rải rác nữa, mà là hộp hình vuông xếp và đặt chồng lên nhau. Trong một hộp, không còn là một căn phòng nhìn từ một phía mà như là một căn hộ được ngăn đôi, và nhìn từ hai mặt, không là một người đơn lẻ như trong NGOÀI SÁNG I là tôi, mà sẽ là 2 người, mỗi người hướng về một phía khác nhau.

Vì lần này, tôi không làm bằng chất liệu đơn giản rẻ tiền như lần tự mang mình ra thể nghiệm, mà sẽ là những chiếc hộp bằng chất liệu sơn mài, cũng như công tắc đèn không còn là nút duy mơ vặn vặn như nháp, vì xếp chồng và khít sát nhau tạo thành 4 bức tường, cho nên, nút điều chỉnh ánh sáng sẽ giống như rút rà đài radio, đặt ở phía trước. Một căn hộ ngăn ra làm 2 room với một tấm vách ở giữa, cho nên, mỗi room sẽ có một nút điều chỉnh ánh sáng riêng, để 2 người có thể xem cùng 1 lúc từ 2 phía. Nói chung là mạch dẫn điện sẽ rắc rối và phức tạp hơn, nên chi phí cũng phát sinh hơn gấp nhiều lần NGOÀI SÁNG (I)
















NEWS


còn này là  hậu trường. :D

1/ Em nghe nói anh Trần Anh Hùng có về VN muốn làm 1 phim về các nghệ sĩ VN, trong đó có chị nhưng sau đó nghe nói sự hợp tác không thành?

Khi được mời tham gia vào trong danh sách 8 nghệ sĩ  đương đại Việt Nam, khi đó, vì chưa biết rõ diễn biến vết thương cũng như di chứng ngọng nghịu về tiếng nói, tôi đang có dự định học AV để apply xin học bổng du học như một chị nghệ sĩ hơn tôi 1 tuổi đã apply thành công trước đó, nên trong thư trả lời, tôi có nói chỉ tham gia được trong năm 2013, vì dự định sang năm 2014 sẽ đi du học. Khi về nước, anh Trần Anh Hùng có xuống quận 8 gặp tôi (khi đó, tôi vẫn chưa mở “Những giấc mơ…xưa studio”/ , nên tôi nghĩ, có lẽ do nơi chốn đó xa, và không gian nơi ở của chị tôi cũng không thích hợp với một chân dung nghệ sĩ, và phần nhiều là do tiếng nói tôi còn như ngọng nghịu, đơi đớt như đứa nhỏ, chưa thể tự đối thoại một cách hoàn chỉnh. Mà phim tài liệu về nghệ thuật, chẳng lẽ người ta lại đi nói về tai nạn diễn ra với tôi. Cho nên, sau đó anh ấy có gởi email xin lỗi không thể đưa tôi vào dự án phim này được. Dù có hơi buồn một chút, nhưng tôi nghĩ cũng là do duyên. Chị (giáo viên dạy Yoga), đang day ấn huyệt cho tôi có nói, chưa hẳn kiếp nạn này là một dấu hiệu xấu, có khi, từ đó giúp tôi nhận ra được nhiều điều mà ngày xưa, thường ở  trong tâm thế chủ quan của một nghệ sĩ, tôi đã không nhận ra. Rằng dù tôi đã bò lên tới con dốc thứ 3, chỉ còn lại một ngọn dốc cuối, nhưng có chắc gì trên đỉnh sẽ là điều tốt đẹp đang chờ đón.

2/ Các tác phẩm của chị trong dự án Come out I (giới thiệu sơ nét 1 câu), Những giấc mơ xưa (giới thiệu sơ nét 1 câu) đã bán được, đủ để chị trang trải khoảng nợ từ làm Himiko 5 năm, chị có thể chia sẻ thêm về những “khách hàng” đã mua tác phẩm của chị? 

COME-OUT (NGOÀI SÁNG) ban đầu là một dự định tiếp theo của tôi sau CLOSER (GẦN NỮA), đã không được đồng ý cấp phép triển lãm. Khi đó là năm 2007, tôi đang tham gia trại sang tác ở Hàn Quốc trong thời điểm làm “THẾ GIỚI ĐA NGUYÊN”. Cạnh studio làm việc của tôi là studio làm việc của nhiếp ảnh gia NGÔ ĐÌNH TRÚC, nên tôi đã mượn studio của anh để thực hiện bộ ảnh này ngay sinh nhật của mình. Khi đó cũng chỉ là manh nha sẽ làm tiếp NGOÀI SÁNG II (CLOSER II). Nhưng rồi do đầu tư thời gian vào làm THẾ GIỚI ĐA NGUYÊN, rồi tổ chức những cuộc triển lãm khác ở Himiko, đã làm tôi chìm lấp ý định tiếp diễn đó. Đến khi một triển lãm trong dự án TIẾP DIỄN hủy, tôi mới đưa COME-OUT vào danh sách triển lãm. Ngay thời điểm đó, có một cô người mẫu tuyên bố KHỎA-THÂN-VÌ-MỘI-TRƯỜNG, vì chưa có đủ tiền để thực hiện, mà để sau thì mọi người nghĩ tôi ăn theo đề tài nóng, nên tôi kêu gọi bạn bè trên FB tài trợ cho dự án KHỎA-THÂN-VÌ-MÌNH, tức “NGOÀI SÁNG”. Tôi chia ra làm nhiều suất, tương đương một bữa café ăn sáng. Dự định xin được 15 suất. nhưng không ngờ vượt chỉ tiêu 7 suất. http://thethaovanhoa.vn/van-hoa-toan-canh/hoang-himiko-coi-bo-latu-do-nhung-rang-buoc-luon-ton-tai-n20110911161829405.htm

NHỮNG GIẤC MƠ XƯA là phần tiếp theo của triển lãm trong dự án rác thải ở Festival Huế. Trong dự án đó, tôi không được đặt tên tác phẩm theo ý muốn của mình. Nên tôi làm tiếp theo ở Himiko, như một background xuyên suốt trong dự án tiếp diễn, làm phông nền cho các tác phẩm của những nghệ sĩ khác. Mà quan trọng nhầt là, tôi muốn đưa những ánh sáng lấp lánh đã nuôi dưỡng những giấc mơ xuyên suốt thời trẻ tuổi vào trong ứng dụng nội thất đời sống. mà tôi tin rằng sẽ giúp tôi trang trải phần nào chi phí duy trì không gian Himiko. Người đầu tiên mua tác phẩm Những giấc mơ xưa từ khi tôi còn chưa khai mạc triển lãm “Những giấc mơ xưa”, chỉ mới đặt vào khung cửa sổ của Himiko, như một phần tiếp diễn cùng các nghệ sĩ trẻ Sài Gòn trong dự án nghệ thuật TIẾP DIỄN (kỷ niệm Himiko tròn 5 năm, với 13 triển lãm cá nhân). Đó là một chị người Châu Âu đang sống tại Sài Gòn. Và rồi những người bạn đến nhà chị đã để ý tới khung cửa sổ “Những giấc mơ xưa” đó, và, khách hàng lớn nhất, tố chức đã mua bộ tác phầm đầu tiên trong dự án “COME-OUT” của tôi là POST-VĨ ĐẠI, một tổ chức đầu tiên sưu tập tác phẩm của các nghệ sĩ đương đại ở VIỆT NAM với nguyên cách tố chức rất bài bản. Đây cũng là nơi tổ chức dự án phim tài liệu nghệ thuật mà chị vừa đặt câu hỏi. Rồi một chủ nhà hàng người Pháp, từng là người đầu tiên mua tác phẩm trong CLOSER ở nơi chốn đầu tiên của Himiko visual café – Huỳnh Tịnh Của. Là người đầu tiên dán nơ đỏ trên khung cửa nhỏ trong khai mạc triển lãm “Những giấc mơ xưa” Và ông ấy cũng giới thiệu không dưới 3 người mua tác phẩm của tôi, cũng như, đã gởi tặng1000USD qua anh tôi khi tôi vào bệnh viện lần thứ 2 để vá sọ

3/ Vì sao chị không ở quận 8 nữa, mà chuyển về quận 3, dù trong tình trạng thuê nhà và điều trị chứ chưa hoàn toàn đủ sức khỏe để quay lại sáng tác.

Ở quận 8, chị tôi cho tôi toàn quyền sử dụng tầng trệt để làm studio. Nhưng vì công việc của tôi nhiều khi bày biện lung tung, mà con chị còn nhỏ, không thể cấm mấy cháu đụng vào, cũng như, người trong nhà tôi không thể hiểu những trạng thái hông giống bình thường đôi khi tôi rớt vào. Chẳng hạn như khi tập trung sang tác, tôi sẽ dễ trở nên cáu gắt quạu quọ nếu có ai đó lôi tôi ra khỏi sự tập trung. Và một phần quan trọng nữa là, tôi muốn tái hiện lại một góc nhỏ Himikocafe cho vài người khách nhớ về không gian ngày cũ. “Một buổi chiều xám, nặng trịch thế này, em đến phòng triển lãm. Đứng đó ngắm “Những giấc mơ xưa”, khóc lặng lẽ như khóc tiếc một người thương xa khuất”. có người trẻ nhắn cho tôi như vậy. Trong những dòng ghi lại trong quyển sổ của Himiko, tôi thường đọc thấy những sẻ chia tâm trạng, và vui, khi Himiko có sự đồng cảm từ những tâm hồn đẹp.Tôi đặt một góc nhỏ, thật nhỏ của Himiko visual café trong studio làm việc của mình ở quận 3, trước là dành cho vài người trẻ có nhiều đồng cảm và sau cũng sẽ tiện cho những ai quan tâm đến tác phẩm của tôi ghé xem. tác phẩm trong “những giấc mơ xưa” ngày đó đã được không dưới 5 người mua. Và bạn bè của họ hỏi về, họ lại dẫn đến. 
Về đây, tôi muốn tiếp tục công việc sáng tác của mình để không bị đứt đoạn sau khoảng thời gian nửa năm tôi đã lỡ nhịp.

4/ Nói 1 chút về tai nạn, chị nghĩ gì về tai nạn của chị, nó có phải là tai nạn lớn nhất, làm thay đổi cuộc đời chị theo hướng xấu? Chị đã thay đổi như thế nào sau tai nạn?

Đồng ý rằng đó là một tai nạn lớn nhất từ khi tôi sinh ra. Nhưng tôi không nghĩ nó làm cuộc đời tôi theo hướng xấu. Ừ thì kiếp nạn này này có làm tôi chựng lại và lỡ một chút nhịp đời. nhưng đồng thời, đã cho một một trải nghiệm quý giá mà không mấy ai có  được trong cõi người này. Đó là nguồn năng lượng quý giá mà tôi nhận được từ những người bạn trong thế giới ảo. Và nguồn năng lượng tuyệt vời của tình yêu thương. Trong thời gian chưa mở mắt, mọi người đang lo lắng vì bác sĩ tiên lượng Glasgow, thang điểm Glasgow của tôi là 3/15 ( thang điểm đánh giá tri giác của bệnh nhân, 3 điểm là thấp nhất), nhưng đó là thời điểm tôi nằm mơ, thấy mình đang đi trong một chuyến tàu lạ, nói 
những ngôn ngữ lạ. Khi đó, tôi có nghĩ về người yêu, và nghĩ, nếu có người đó ở cạnh, tôi sẽ hiểu hết những điều đang diễn ra. Và kỳ diệu thay, ngay trong thời khắc nghĩ về đó, cũng là thời điểm người ấy bỏ học ở Sing, về trực trong bệnh viện, canh những  lúc không có người vào thăm là vào ngồi nói chuyện cùng tôi, nói cho tôi nghe những gì hai người đã dự định cùng nhau. Tôi bắt đầu tin vào sự nối liền giữa hai miền tâm thức giữa những người yêu thương. Bắt đầu tin vào những năng lượng tích cực mà con người có thể cùng nhau truyền vào đời sống này.

Sau này khi tỉnh lại, tôi có đọc được gần hết những lời kêu gọi tôi quay trở lại từ những người bạn trên thế giới ảo. Có anh, còn nhắc nhở mọi người đừng quên gọi tôi quay trở lại. Có những hành động thiết thực từ những người bạn cấp 3, đại học, những người trên FB, đã giúp người nhà tôi tin rằng, tôi là một nghệ sĩ trẻ được nhiều người yêu quý, chứ không hoàn toàn là nghệ sĩ nổi loạn vì đã vượt qua truyền thống nghề giáo như mọi người trong gia đình. Giúp tôi nhận ra những giá trị thật hiện hữu rõ rang trong thế giới ảo. Cũng như giúp tôi nhận ra tình yêu thương của anh chị, khi mọi người đã dốc hết lòng để cùng nhau kéo tôi trở lại cõi người này. Như hai người chị ở quê (Mỹ Tho) đã xin nghỉ phép bất thường (một chị là hiệu phó trường PTCS) để lên Sài Gòn túc trực giai đoạn tôi chưa tỉnh nhưng cứ vô thức đưa tay giựt ống thở.

Việc thay đổi nếu có, chỉ là giọng nói tôi trở nên ngọng nghịu, đớt đớt, và có những phản ứng như một đứa trẻ. Những ngày đầu xuất viện, khi người y sĩ Đông Y châm cứu cho tôi có nói rằng tôi về làm trẻ sơ sinh, vừa lăn con xoay massage vết thương vừa nói : “ phải dỗ dành nó, xoa dịu nó để nó nhận ra nhau và chấp nhận nhau...", tôi có hơi hoài nghi. Nhưng khi chínhmình trải qua những xung động tâm lý mà khi chưa bị tai nạn, đều là những chuyện tôi có thể kiềm chế được, và rất hiếm khi để người ngoài nhìn thấy. Và đến  khi đọc TAI BIẾN NÃO VÀ SỰ PHỤC HỒI của tiến sĩ Jill Bolte, rằng, người bị chấn thương não thường trở lại từ đầu như một đứa trẻ, vì chính cô ấy cũng trải nghiệm trực tiếp sau một cơn tai biến não, thì tôi mới biết rằng, đó chính là một trạng huống thường gặp ở người bị chấn thương não. Mới hiểu về tâm lý người bệnh như những cảnh thường thấy trong phim Hàn Quốc.

 5/ Việc chữa bệnh, các di chứng sau tai nạn giao thông hiện tại như thế nào? 

Tôi đã gần như đi lại, làm việc, tư duy bình thường. chỉ còn mỗi việc ảnh hưởng đến nhan sắc (nếu có, cười lớn), thẩm mỹ. Ngày trước, má tôi có nói với chị tôi ráng lo sao cho tôi trở lại như cũ để còn có gia đình. Tôi có nói với má, miễn sao đôi tay tôi còn, đôi mắt tôi nhìn thấy được thì tôi không còn quan tâm gì hơn. Nhưng sau đó có một chị dạy Yoga, từng đến Himiko một lần (nhưng không gặp
tôi), đã gởi message trên FB nói mỗi tuần đến trị tình nguyện cho m 2 ngày 1 tuần, sau đó, chị tự tăng số ngày lên gấp đôi. Từ Chị m mới cảm nhận thấu đáo về những nguồn năng lượng con người truyền vào hành tinh này. Chị truyền cho tôi nguồn năng lượng tốt từ giữa tháng 5 tới giờ (mỗi ngày tới bấm huyệt, massage mặt và dạy mình luyện mắt, cân bằng hơi thở). Mỗi lần nghe tiếng xe cấp cứu, Chị nói, khi đó, em hãy cầu mong cho người bị thương bình an, nghĩa là em đã truyền đi một năng lượng tích cực.... Rồi vừa mới đây chị liện lạc được với Thầy, chị mời được Thầy chị tới day ấn huyệt cho tôi. Hiện Thầy và chị thay phiên nhau mỗi ngày đến day ấn huyệt và nắn lưỡi cho tôi. 

6/ Khi nào chị tiếp tục come out II, sự thay đổi, mới mẻ gì không? 


Come-out II mới là phần quan trọng nhất trong dự án nghệ thuật “NGOÀI SÁNG” của tôi. Vì “NGOÀI SÁNG ” (I) chỉ như là một thể nghiệm, ở đó, tôi làm nháp cho những người mẫu tình nguyện biết cách thể hiện cũng như sắp đặt của mình là như thế nào. Và quan trọng vẫn giữ nguyên tinh thần nguyên bản của COME-OUT I, tôi ghi lại một góc  khuất nội tâm thu nhỏ của người mẫu, hoàn toàn không sắp đặt, không can thiệp, không đụng chạm vào.


7/ Himiko đã xóa sổ?


Ồ không. Chỉ là tạm đóng cửa thôi. Sao mà xóa sổ được, khi mà vẫn còn một góc nhỏ tái hiện lại trong studio làm việc của tôi? Vẫn còn một không gian sâu kín cho những người trẻ thu mình vào mỗi khi hoang mang. Chắc là khoảng 2 năm sau, là Himiko có thể sẽ quay trở lại.


8/ Chị đã đánh mất ngọn lửa của mình sau tai nạn chưa? 


Tôi nghĩ, chỉ là tạm thời lạc mất. Chuyện này hoàn toàn không thể đoán định được. Vì những diễn biến tâm lý phức tạp của một người đang trở về giai đoạn trẻ nhỏ mà tôi cũng mới vừa nắm bắt được chứ cũng chưa hoàn toàn kiểm soát, làm chủ tâm lý mình. Chưa kể, ngày cũ khi còn khỏe mạnh, diễn biến tâm lý cũng là một trong những xung động mà tôi khó làm chủ. Khi đó tôi vẫn nhiều tự ái rồi, nói chi bây giờ, cộng thêm những xung động ngoại biên vầy.


9/ Quán Thị giật nợ bà hả? Kể tôi nghe về vụ này nè? 


Này là show thiết kế, set-up quán café-bar đầu tiên mà tôi nhận. Vì nghĩ, có thể giúp đỡ lo nghĩ tiền thuê không gian Himiko được trong vài tháng. Và cũng muốn chứng minh, nghệ sĩ không chỉ nghĩ việc trên trời mà xa rời đời sống. Khu phố đó cũng là một khu phố năng động, tôi muốn đưa vào đó giá trị một không gian cũ xưa giữa lòng phố Tây năng động. cũng như, khả năng kết hợp những khả năng ứng dụng thẩm mỹ vào đời sống của vài người bạn họa sĩ. Người chủ đó cũng từng rất tuân theo hợp đồng, đưa đầy đủ theo từng tiến đoạn thi công để tôi có tiền mua vật liệu. Chỉ là, giai đoạn cuối cùng, khi còn 20% nữa, thì họ nói không còn khả năng. Có thể là vì tôi đã đổ hết tâm huyết  vào, chụp ảnh, post chi tiết từng giai đoạn thi công để mọi người thấy rõ khả năng  biến đổi một không gian của dân Mỹ Thuật, cho nên, tôi bảo họ ký tên vào giấy xác nhận nhờ tôi đứng ra vay giùm người quen hơn hai trăm triệu với lãi suất ngân hàng để trả tiền cho thợ thi công và đóng thêm quầy bar và một số bàn ghế để có thể đi vào hoạt động. (vì thợ thi công bảo không trả đúng thời gian, họ sẽ ra dàn ngang trước cửa quán cho đến khi nào trả đủ. Tôi không muốn nghệ sĩ mang tiếng hành xử giang hồ vậy, nên ráng đi vay từ người quen, rồi sẵn họ nhờ tôi mượn thêm tiền đặng làm quầy bar, ghế). Nhưng từ một sai lầm trong việc vay tiền, người chủ khi đó đã phải sang lại không gian cho chủ mới và bỏ đi mất. khi đó, người bạn cùng làm với tôi có đòi chạy ra chở hết bàn ghế về, nhưng vì tôi không muốn mang tiếng, lại đứng ra cản. rồi dùng tiền bán tác phẩm mình ứng ra cho bạn phần của bạn cũng như trả hết nợ tồn động của 5 năm duy trì Himiko.  Chỉ tiếc một điều, một người quen đã giới thiệu tôi cho người chủ đó, đã đổ thừa vì tôi không chịu ngưng lại khi tiền thi công đã đứt, nên họ càng lún sâu vào nợ nần. Tôi chỉ không hiểu. khi đi vào hoạt động, nơi đó là không gia nổi tiếng nhứt khu phố đó vì sự tấp nập ra vào của khách, mà sao họ lại để ra nông nỗi vậy.

Thật là may, khi tai nạn xảy ra là tôi vừa dứt hết nợ cũ. Nhưng đồng thời lại mang gánh nợ ân tình to lớn từ mấy chị, và vài người từ trên không gian ảo.

Dư vị nhân gian

  Mấy nay trên Newfeed Facebook lần lượt hiện ra những bài reviews của mọi người trong về MUÔN VỊ NHÂN GIAN, bộ phim của Trần Anh Hùng đoạt...