Thursday, 22 December 2016

Tình người không dễ trong đời sống này

Từ lâu, Nguyên đã dựng nên quanh mình những giới hạn, giữ khoảng cách với con người. Nguyên từng có những tình bạn trong sáng chân thành, nhưng rồi cũng bị tổn thương. ngọn lửa nhiệt thành Nguyên nhốt chặt âm ỉ trong tận đáy sâu, vì dẫu sao, đã thuộc về bản chất, Nguyên không thể dập tắt nó, chỉ có thể nhốt nó sau muôn vàn lớp cửa.

Nguyên từng có khoảng thời gian yêu thương vô hạn con người. Nhưng rồi, những tổn thương phải nhận lãnh đã khiến tâm hồn nhiệt thành trong sáng đó trong Nguyên yếu dần. Cho đến ngày Nguyên trở nên xa cách hẳn với mọi người xung quanh. Từ đó, Nguyên chỉ dành sự quan tâm cho duy nhất người yêu thương. Khi không có ai, Nguyên chôn mình trong căn phòng lạnh, không bước ra ngoài, từ khước mọi tìm kiếm thăm dò. Cánh cửa tâm hồn dần rỉ sét, bất lực với cả chính chủ nhân nó. Dù tình cờ vài lúc bước ra ngoài, Nguyên nhìn thấy một gương mặt khiến Nguyên ấm lại, nhưng Nguyên cũng không đuổi theo, không tìm mọi cách để tiếp cận. Dù bằng linh cảm, Nguyên biết đó là người dành cho mình. Nguyên không tìm cách cưỡng lại số phận cô độc, không tìm cách mở cánh cửa rỉ sét của chính mình. Bởi vì Nguyên biết, đến một ngày nào đó, nỗi đau sẽ lại đến. Định mệnh luôn khắc nghiệt biến tình yêu đôi lúc thành trò chơi. Và hơn ai hết, Nguyên hiểu, trong tình cảm ở thế giới này, con người ta không thể bằng mọi giá đấu tranh cho nó. Chỉ cần một phút mãnh liệt, một phút đau đớn, mọi biểu lộ trong cái quyền yêu thương cơ bản của con người cũng trở thành lố bịch. Không ai ở ngoài kia để có thể hiểu, và ngay cả người trong cuộc cũng ngơ ngác. Sự mong manh của những giới hạn luôn bất ngờ xuất hiện. ngay cả kẻ thu mình trong vỏ ốc như Nguyên, vốn chỉ đón nhận người vô tình có mật mã cánh cửa mà bản thân chủ nhân nó còn không biết, chủ động bước vào bên trong căn phòng tối của mình, luôn cố gắng giữ từng chút một, cũng có lúc trở nên kệch cỡm bất ngờ với chính yêu thương của mình, chỉ vì không kịp nhận ra tia nắng đã tắt. Ánh mất vốn chỉ nhìn trừng vào bóng đêm đã trở nên lóa bởi ánh sáng bất ngờ, nên khi ánh sáng tắt đi vẫn không kịp nhận ra, vì cái hào quang rực rỡ vẫn còn đọng lại...

Tình người vốn không dễ dàng trên đời sống này.

Những-ai-đã- yêu-trong- quá-khứ không bao giờ tin rằng Nguyên là người vô hại. Có lẽ vì cách họ kết thúc vô cùng độc ác, nên họ không tin rằng người ta có thể không căm thù. Nguyên có căm giận sự phỉ nhổ vào quá khứ, Nguyên có căm giận cách người ta bôi bẩn yêu thương đã từng. Nguyên có căm giận vì họ đã làm xấu đi chính hình ảnh thuộc về họ….. Nhưng Nguyên hiểu, đó là sự thường tình của con người. Trong muôn vàn cách kết thúc thì sự độc ác là một kết thúc thường tình. Có lẽ, họ nghĩ, để cho người ta căm giận thì sẽ quên nhanh hơn những cách khác. Điều này đôi lúc đúng, nhiều khi sai. Vì có những người phải trả giá cho suy nghĩ sai lầm này bằng chính mạng sống của mình. Sự mù quáng của tình yêu khi bội ước sẽ khiến con người ta lồng lên đáng sợ. Nguyên từng suýt rơi vào nó ở vài năm trước (dù cũng chỉ nghĩ là tự hủy diệt mình), và chứng kiến điều đáng sợ người khác đã làm. Từ đó Nguyên tỉnh, tỉnh hẳn. và Nguyên chưa bao giờ để mình một lần nữa rơi lại vào cảm giác nguy hiểm này. Có thể vì điều này khiến ai đó có ý định thử thách Nguyên sẽ thất vọng khi họ thử buông tay Nguyên ra và Nguyên im lặng chấp nhận để họ bước đi. Vì Nguyên thà mất đi hạnh phúc của mình hơn là trong một lúc ghen tuông mù quáng không kiểm soát được bản thân lại tước đoạt đi hạnh phúc của nhiều người khác. Nguyên đã chấp nhận mất mát. Nguyên không bao giờ giữ lại người muốn ra đi. Và, Nguyên không biết trong vài lần quay lưng đó, Nguyên có vô tình để mất yêu-thương- vốn-dĩ- thuộc-về. Nhưng Nguyên không thể hối hận, vì khi người ta cố tình thử thách yêu thương, nghĩa là, người ta đã thôi không thực sự yêu thương nữa.

Tình người vốn không dễ trong đời sống này.

Nguyên không bao giờ căm thù người mình đã yêu thương. Dù họ có truy Nguyên đến tận cùng của sự đau đớn. Suy cho cùng, có yêu thương mới có đau đớn. Chẳng ai đau vì một kẻ vô nghĩa trên đời. Nguyên từng ước mơ dữ dội thử một lần thôi gây ra đau đớn cho người khác, để xem cái khoái cảm đó mãnh liệt đến dường nào mà luôn khiến cho người Nguyên yêu thương gây ra cho mình. Nhưng Nguyên chưa bao giờ thực hiện được một lần. Vì chỉ mới nghĩ về thôi, Nguyên đã không chịu nổi cảm giác tự thân nghẹn cứng xảy ra trước với mình. Từ đó, Nguyên chỉ cố gắng nhận, và cố gắng xoa tan đi điều đau đớn do họ gây ra. Thỉnh thoảng không kiềm chế nổi, Nguyên có hét lên, có nói những lời thô bạo. Nguyên không có cách nào khác. Nguyên chưa thể thành người tu để có thể mặc nhiên trước những tức giận. Nếu không phản ứng thế, sự câm lặng dồn nén sẽ khiến Nguyên trở thành người điên. Mà người điên có lý trí không để giữ gìn cho kẻ khác? Điều gì sẽ xảy ra nếu Nguyên điên? Vì kẻ điên đâu phải là mất mọi yêu thương trong tiềm thức. Kẻ điên chỉ là kẻ không thể kiềm chế được việc bộc lộ yêu thương của mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu Nguyên vừa khóc vừa cười gào tên người đã khiến mình điên, mặt ngớ ngẩn kể lể những kỷ niệm yêu thương? Vì người điên chỉ mất lý trí trong hiện tại, nhưng vẫn nhớ rõ từng chút một những gì sâu đậm trong quá khứ.

Tình người thực không dễ trong đời sống này.

Những vết thương trong quá khứ của Nguyên chưa bao giờ lành hẳn. Có lẽ, vì chưa bao giờ thực sự được chữa trị lành. Giống như mảnh thủy tinh đã chui vào máu, không thể truy tìm được dấu vết. Những lúc yên ả tưởng như nó đã tan đi, nhưng rồi lại cộm lên đúng vào lúc mình yếu nhất. Những lời nói dù chỉ là dòng chữ gõ ra trên màn hình vô hồn, dù vô hình thôi, mà như roi quất rát vào tim, đánh thức hết mọi điều trong ký ức, dù là nhỏ nhặt nhất. Những lúc như thế thật là đáng sợ, cảm giác như mình có thể vỡ bục ra như nước bị dồn cứng trong bọc.

Tình người rõ ràng không hề dễ trong đời sống này.

                                                                                                                    Nguyên Ngô.
.

(ngó thấy trong mail năm 2013, mà không nhớ nổi viết khi nào nữa, và cũng không biết kết thúc như thế nào nữa.).

Friday, 11 November 2016

Tuesday, 8 November 2016

thinking about future of stuidio




Nhận email chị kế, tự dưng tràn lên một ý nghĩ thôi thúc về quê xây stuidio làm việc. vừa đủ rộng, vừa đủ chỗ ở cho 3-5 nghệ sĩ bạn bè. một năm về đây chừng 3 tháng, cũng đủ gần để có thể mang lên SG trưng bày hoặc tổ chức một chuyến xe cuối tuần cho người thành thị về đây chơi, kết hợp tham quan vùng sông nước. hôm bữa nói chuyện mua đất xây trại sáng tác ở cao nguyên xa, chị Tư có nói sao không về nhà, đất đủ, người đủ để lo trong khả năng chấp nhận. Khi đó còn mê mẩn bờ sông xanh của xứ cao nguyên, đương nhiên là bàn ra chuyện về nhà, vì ở quê chưa ai cởi mở quan điểm. nhưg sau đó khu đất cao nguyên người ta đã mua, sự nản có lam tỏa nên kệ, không quan tâm gì nữa, nhưng hôm bữa đi mua cái bàn bù vô mấy cái ghế thiếu bàn, lại thấy uổng nghi nghĩ về bộ sưu tập gỗ xưa hiện đang chất đống trong kho nhà chị. nay nhận được email này, thì càng dày lên suy nghĩ, thôi, về quê xây studio để một năm về đây vài tháng, và cũng để không gian ở SG chỉ trưng bày, không có bất kỳ đố đạc nào làm thêm rối rắm. 

song song với dự án COME_OUT, là kế hoạch dựng studio, phải hoàn thành trong 2 năm tới.

 nhìn từ bờ sông vô
 vườn nhà m ở đối diện đuôi cồn (Tân Long)
 hè trên
cá thòi lòi

THẾ HỆ CỦA CHÚNG TÔI


Himiko Café – Góc nhìn của người trong cuộc

I. Hoạt động nghệ thuật và kinh doanh

1.      Thường thì, người ta hình dung một “nghệ sỹ” luôn có một ngoại hình và cả tính cách hơi khác người, riêng chị thì lại có một ngoại hình trẻ hơn tuổi, chị có thể miêu tả một chút về mình không?

 Ừ thì tôi thường hay bị nhận thấy trẻ con hơn độ tuổi tôi đang có. Mới tháng trước qua Mỹ, trong một cuộc triển lãm Mỹ Thuật, tôi đến lấy ly rượu cho mình thì bị hỏi ID xem có đủ tuổi uống rượu chưa, vào casino thì bị dòm dòm hỏi mày còn con nít mà. Trẻ hơn Mỹ đã đành, mới năm ngoái, khi tui chạy chiếc xe Atila của người bạn vô bãi gửi xe, thì “được” chú gửi xe thân tình hỏi, “mày chưa đủ tuổi sao dám chạy xe này con”.  Hình như, tôi chưa bao giờ “lớn” trong mắt ai cả. Còn, thật ra, tôi cũng thấy mình bình thường như mọi người, cũng bị chi phối bởi cảm xúc và đôi khi cũng để lý trí dẫn dắt.  Có khác chăng là bởi cái đam mê vận quá sâu vào người, mà, đam mê nghệ thuật thì không phải ai cũng hiểu. Ngay cả như gia đình tôi, luôn bảo tôi dẹp bỏ Himiko đi cho khỏe người, mà tôi thì vốn cứng đầu và lì lợm, gồng được lúc nào thì cứ gồng, chừng nào hết sức thì buông vậy.

2.      Theo chị, nghệ sĩ có cần “điên” không? Và chị đánh giá như thế nào về mức độ “điên” của nghệ sỹ nói chung và của bản thân nói riêng?

Tôi cũng hay nghe người ta nói nghệ sĩ thì thường hay điên, nhưng, thật ra, trong cuộc sống, ai mà không có lúc điên , lúc tỉnh. Có chăng, “điên” là sự buông thả cảm xúc không kiềm chế lại bởi lí trí, mà nghệ sĩ thì, lý trí quá, làm sao thể hiện được cái tôi, cái tình vào trong tác phẩm đây? Nếu có thể “điên” đúng lúc và tỉnh kịp thời thì tuyệt vời rồi, nhưng không phải ai cũng có thể kiểm soát được cường độ đó. Riêng tôi thì, có thể với gia đình, cái sự “buông mình” vào môi trường nghệ thuật của tôi là điều điên rồ, nhưng với tôi thì lại là lựa chọn không thể nào khác đi được.  Ngoài ra, trừ khi bị sự chi phối quá mức của tình cảm (tôi vốn là người lụy tình), thì trong sáng tác, tôi cũng tự biết cách điều chỉnh để điên một cách vừa phải và tỉnh ra kịp lúc. Còn với nghệ sĩ khác, tôi miễn dịch trước cái điên của họ nên không thể đo được cường độ của ai cả..

3.      Theo quan sát của chị, thì Himiko có phải là quán cà phê nhìn đầu tiên ở Sài Gòn không? (xin chị nêu một vài điểm khác biệt).

Tôi chẳng thể khẳng định Himiko có phải là một quán cà phê nhìn đầu tiên hay không, bởi lẽ, có nhiều quan điểm khác nhau về quan niệm “nhìn”. Chẳng hạn, trước đó cũng đã có 1 vài quán treo 1 vài bức tranh hay thư pháp gì đó, và gọi đó là cà phê nghệ thuật. Tôi chỉ có thể nói là ở Sài Gòn, Himiko là quán cà phê đầu tiên đưa mô hình không gian nghệ thuật cộng đồng vào tiêu chí hoạt động nghiêm túc và tổ chức triển lãm một cách thường xuyên. Sau đó, theo tôi biết thì có 2 nơi cũng bắt đầu mô hình này ở Sà Gòn nhưng hiện tại, cả 2 nơi đó đều không còn hoạt động nữa. Còn theo như người ngoài, một nghệ sĩ người Nhật sống vài năm tại Việt Nam giới thiệu của cho ART iT -một tạp chí nghệ thuật tại Nhật khi được yêu cầu giới thiệu 5 không gian gian nghệ thuật có ảnh hưởng nhất tại Việt Nam thì Himiko là một trong những lựa chọn đó, cũng khiến tôi hơi ngại ngùng. Nhưng, có thể, đó là điểm khác biệt so với quán cà phê “nhìn” nào đó mà anh định  so sánh.

4.      Chị đã từng nói rất ghét việc kinh doanh, đi từ điểm chung của nghệ sỹ là tính tự ái và tự trọng cao hơn người khác, vậy sao chị vẫn chọn công việc này mà không phải là chuyên tâm vào sáng tác?

Tôi vẫn sáng tác đó thôi. Tính đến thời điểm sau khi tốt nghiệp (cũng là thời gian bắt đầu khởi dựng Himiko visual café) tôi đã có 3 cuộc triển lãm cá nhân (trung bình mỗi năm 1 lần), và tham gia 2 chương trình sáng tác nghệ thuật dài ngày ở Nhật Bản và Hàn Quốc. Ngay cả việc cố gắng duy trì hoạt động của Himiko, tôi cũng không nghĩ mình đang kinh doanh quán cà phê, mà là như đang gìn giữ một không gian hoạt động nghệ thuật cộng đồng. Đơn giản là tại đây, tôi và bạn bè tôi có thể trưng bày, giới thiệu tác phẩm của mình một cách thoải mái và đến được với nhiều đối tượng người xem mà không phải lệ thuộc vào những giới hạn thời gian hay thủ tục rườm rà như khi trưng bày ở những không gian khác. Có giới hạn chăng là tôi phải thay đổi ngôn ngữ thể hiện vì trong điều kiện hiện tại, điêu khắc, chuyên môn tôi được đào tạo chính quy từ trường đại học, không thích hợp về mặt tài chính cũng như về nơi chốn để tôi chọn lựa.

5.      Nếu nói nghệ sỹ là một con buôn khéo tay, nghĩa là buôn từ tác phẩm của mình tới buôn những hoạt động xung quanh tác phẩm trong đó có kinh doanh “tên tuổi”, kinh doanh dịch vụ cộng thêm, và dường như nghệ sỹ khi kinh doanh đều khá thành công, quan điểm của chị về vấn đề này ra sao?

Có thể với ca sĩ hay diễn viên thì do sức hút với một số lượng fan hâm mộ thì điều này có vẻ đúng, nhưng với tôi thì quan điểm này phá sản. Tôi thực sự là con buôn dở tệ và hoàn toàn không biết cách khai thác tên tuổi hay thương hiệu (nếu có) của mình.  
                     
6.      Dường như, phía sau sự thành công của mỗi nghệ sỹ đều có bóng dáng của một hoặc nhiều vị “ân nhân” nào đó, chị có nằm trong trường hợp này không?

Tôi không chắc mình có được xếp vào dạng nghệ sỹ thành công không nữa. Vì hiện tại, tôi thấy mình còn đang quá gồng mình mệt mỏi. Chỉ có thể nói rằng, để đứng được cho đến ngày hôm nay, thì phía sau tôi có sự động viên của vài người bạn và sự giúp đỡ về, cũng như lời khuyên của một vài  “người lớn” trong lúc gian nan nhất. Nhưng đường thì dài, rồi, có lúc, tôi thấy mình thật đơn độc với những lo âu tính toán không hợp với bản chất của mình. Như lúc này đây, tôi thực sự không biết có ai phía sau tôi hay không nữa. Cái tiếng của Himiko làm mọi người ảo tưởng về tôi. Tôi phải nói  thật rằng tôi đang đuối sức bởi sự thay đổi nơi chốn giữa chừng sau 2 năm tưởng đã làm tôi trắng tay. Ráng gồng thêm nửa năm nữa đến giờ tôi bắt đầu mỏi mệt. Tôi đang cảm thấy mình sắp sửa buông, bởi không đủ lực để theo một công trình đòi hỏi sự dài hơi như thế này.


II. Hoạt động nghệ thuật và hoạt động xã hội

7.      Chị từng tổ chức một chương trình nghệ thuật cộng đồng Free Hug khá đình đám, lấy ý tưởng từ hoạt động của một chương trình tại Úc. Chị đánh giá như thế nào về những hoạt động như vậy khi thực hiện ở Việt Nam? (Chị có thể so sánh với một vài chương trình cộng đồng khác đã diễn ra và mức độ thành công)

Tôi không nghĩ từ “đình đám” là chính xác, vì, tôi và Nam Phương đã thực hiện điều đó khá lặng lẽ, theo đúng tinh thần “Free hug”, để cảm nhận một cách giản dị sự tiếp nhận những cái ôm nồng ấm bất ngờ từ những người xa lạ. Cho đến bây giờ, những video clip tôi quay vẫn chưa đưa lên YouTube như đã dự định chia sẻ như sự tiếp nối chương trình đó. Chỉ đến khi phóng viên Tuổi Trẻ đến với dự định đưa tin về Freehugs tôi thực hiện ở Himiko, thì tôi mới cho anh biết về chuyện chúng tôi làm, vì  đó mới đúng tinh thần “Free hug” một cách “nguyên chất” hơn. Tôi hơi dị ứng với những phong trào Free hugs được khởi xướng trên blog sau đó, với những băng rôn, khẩu hiệu và một đám đông ồn ào mang tính chất biểu hiện và “đình đám” để lập kỷ lục gì đó hơn là thực sự cần một cái ôm như đúng ý nghĩa nguyên thủy của Juan Mann - người Úc đã khởi xướng nên phong trào Free hug.

8.      Được biết, tại Himiko Salon, chị đã nhận tổ chức triển lãm cho những sinh viên mỹ thuật trẻ mới ra trường và những triển lãm của trẻ em đường phố, xét một mặt nào đó, đây có thể xem như là một hoạt động “từ thiện” của chị không, vì về mặt kinh doanh là không có doanh thu?

Tôi gọi đó là một trong hoạt động hỗ trợ và giúp sức cho những người trẻ chưa đủ điều kiện có thể tự  ra mắt mình. Tôi không thể gọi đó là hoạt động từ thiện, bởi lẽ, bản thân Himiko chưa đủ lực để có thể làm từ thiện (vẫn phải lấy một phí cơ bản nhất là phí party). Và, chính Himiko cũng là một không gian trẻ đang cần sự hỗ trợ và giúp sức mới có thể đủ sức dài hơi mà đứng vững.

7. Chị có thể chia sẻ một chút về những dự định sắp tới của chị về nghệ thuật?  

Tôi thực sự muốn tự do tham dự chương trình của các trại sáng tác nhiều nơi. Nhưng trước mắt, để giữ gìn Himiko thì tôi đành gác lại những đam mê đi lại và toàn tâm vào nó. Nên, có lẽ, dự định nghệ thuật sắp tới của tôi chỉ là Himiko và Himiko (tôi đã nói, tôi xem Himiko là một tác phẩm nghệ thuật cộng đồng hơn là một dự án kinh doanh). Trong chuyến đi Mỹ vừa rồi, tôi có gặp lại một người bạn lâu năm, và người đó rất quan tâm đến việc mở một mô hình Himiko visual café thứ hai tại Mỹ.  Nếu như mọi việc suôn sẻ, tôi hy vọng trong tương lai không xa, tôi có thể giới thiệu một góc hoạt động của không gian nghệ thuật trẻ tại Việt Nam tại đó.

Còn hiện tại, chân tay đầu óc dính chặt nơi này, tôi đang bắt tay vào tập tành một ngôn ngữ nghệ thuật còn khá mới mẻ với tôi. Bao giờ xong, tôi sẽ trình làng vậy.

III. Hoạt động nghệ thuật và vấn đề nhạy cảm khác

8.      Trong một lần tham gia dự án nghệ thuật “Art Maraton”, chị đã chọn đề tài “Thế giới đa nguyên” mà tinh thần chung là về đồng tính. Người ta sẽ đặt câu hỏi “liệu những ẩn ức bên trong được sắp đặt thành nghệ thuật hay chính người nghệ sỹ thể hiện những ẩn ức của người khác bằng cái tài của mình”?

Nếu như tất cả những “sắp đặt thành nghệ thuật của người nghệ sĩ đều xuất phát từ những ẩn ức bên trong” thì có lẽ, người nghệ sĩ phải vận lấy khá nhiều những bi kịch cuộc đời, những đớn đau tinh thần, những chồng chất số phận? Mà tôi nghĩ, một kiếp người không thể nào mang vác hết. Tôi chỉ cảm thấy rằng, một tác phẩm nghệ thuật mang tính cộng đồng nói chung, là một thứ ngôn ngữ mà muốn thể hiện nó, người ta phải lăn lê bò toài vào những mảnh đời, học lấy tiếng nói của người trong cuộc, vận lấy những nghĩ suy, day dứt như chính  mình là… Thật ra thì, người nghệ sĩ nào, rồi cũng có một lần làm lẫn lộn cả hai vế đó, nhưng rốt cuộc phải là, tác phẩm anh như thế nào, có được sự thừa nhận của thế giới mà anh thể hiện không. Riêng bản thân mình, tôi không quan tâm lắm đến những tò mò cố ý của những câu hỏi xoáy vào khía cạnh nhạy cảm. Trong mắt tôi, tất cả những tình yêu thương đều giống nhau về bản chất, tôi không quan tâm lắm và cũng không cảm thấy mình phải có nhiệm vụ thỏa mãn những tò mò về góc độ riêng tư mà người khác xoáy vào.

9.      Quan điểm cũ cho rằng “nghệ sỹ là người nói lên tiếng nói số đông bằng cách riêng của họ”, nhưng kết quả là người ta nhìn thấy “nghệ sỹ chỉ nói lên tiếng nói của chính họ bằng một cách không mấy dễ hiểu”. Chị nghĩ sao về điều này?

Cũng tùy thôi. Có thể, người ta nhìn thấy những nghệ sĩ chỉ nói lên tiếng nói của chính họ, mà họ cứ tưởng là mình đang cất tiếng cho đám đông, nên cũng không mấy người hiểu. Tôi thực ra không biết về “quan niệm cũ” này đâu. Và bản thân tôi, cũng ít khi nào nghĩ rằng mình là người cất tiếng của đám đông. Bởi, cho dù có đưa ra một đề tài nào đó, tôi cũng thể hiện theo góc nhìn của mình, dựa trên chủ thể quan điểm là mình, mà trong đám đông đó, có vài người hiểu được đã là đáng quý. Tôi thì thấy rằng, người nghệ sĩ cứ nên là một kẻ cực đoan nhất, giữ cái tôi nhất, mang một nét riêng biệt nhất, đừng để lẫn lộn vào trong đám đông, chỉ cần cất tiếng nói mà ai nghe cũng biết là của riêngchính họ là đã thành công rồi. Còn hiểu thì, tùy duyên, tùy thời và tùy người thôi.

10. Ở thời của chị và nhận xét những quan điểm nghệ thuật hiện đại, chị đang chọn cho mình con đường nào?


Có bao nhiêu con đường ở cái thời của tôi? Có bao nhiêu quan điểm nghệ thuật hiện đại? Tôi còn không biết nữa. Ngay khi sắp tốt nghiệp đại học, tôi đã định sẵn cho mình con đường của những chuyến đi, những khám phá ,thể nghiệm… và  không mang vác quá nhiều vào mình. Rồi tôi gặp vài người theo cơ duyên, đẩy đưa tôi bước vào con đường nhiều khó khăn này, rốt cuộc còn lại mình tôi. Tôi có bước tiếp được hay phải rẽ ngang, tôi vẫn còn chưa biết. Nhưng, có vẻ như, nói theo cách của anh thì, có vẻ như tôi đang sắp lựa chọn con đường “thể hiện những ẩn ức riêng tư”!

dọn dẹp file, tình cờ đọc lại bài phỏng vấn cũ của Bùi Đức Nguyên Vũ (2009)

Friday, 4 November 2016

preparing to leave facebook,

                                                                          and comeback with my blog. :)

Dear friends on facebook, 

I am very unhappy when informed that I would be less on facebook Share on facebook from now on by default was blatantly 2 pictures I posted illustrate status share his perspective on being a facebook ratings the image violates community standards. with myopic perspective and obsessed with sex, I will retire to share on my blog (himikovisualcafe.blogspot.com). In Vietnam, at first when you click on the link blogspot, will receive the text message saying "unable to access this Web site," but if you click the refresh button, the blog will appear.

lâu rồi bỏ quên không chăm sóc nơi chốn thực sự của mình, mải mê lạc lối ở khu vườn mới facebook rồi lơ là luôn chuyện viết một cách nghiêm túc như ngày xưa.  những status ngắn ngủi bất chợt không thể giải tỏa được lòng như những tản văn một thuở. nay nhân dịp facebook tự ý remove một vài hình ảnh m đã post minh họa cho một vài góc nhìn, thì m quyết đình rời bỏ nơi chốn bạc bẽo ấy với những tiêu chuẩn cộng đồng mới rất hợp với quy chuẩn về thuần-phong-mỹ-tục của ngành văn hóa thông tin xứ này.

bức đầu tiên, m bị vô hiệu hóa tài khoản 24 tiếng, thì m gởi những dòng này : 

 I really do not understand about the issue on which you block me post. picture of nude woman sitting, causes to account blocked me from you, is a pure beauty, completely without any sexual element does. I borrowed beautiful pictures from the internet to illustrate the status about the aesthetic point of view of some people the mistake men, as has always appreciated the aesthetic chest that criticism of skinny beauty, without knowing that was looking at the transformation from skinny to flourish is a not everyone is blessed to experience. I found myself not violate any problems like someone did report. because I'm an visual artist, just want to give perspective, progressive views to everyone. Rather I was stupid self-destructive that by games like and view for an inexpensive way by posting the status about the attention a silly way.

bức ảnh cô gái này m post minh họa cho một status phát biểu cảm nghĩ nhân dịp một cô gái trẻ bị chê ngực lép. đại khái m viết là hạnh phúc của một người là khi được ngắm nhìn sự biến chuyển của cơ thể người phụ nữ qua các thời kỳ, xuân sắc của một cô gái chuyển sang giai đoạn nảy nở của đàn bà và đồi mồi của một bà lão...

được hơn tuần, thì một hình ảnh khác tiếp tục bị tháo (lần này còn nguyên statment của m). 



không gõ table như lần trước nữa, m ngồi vào laptop soạn nguyên một phản hồi dài :

I found myself not violate any problems like someone did report. because I'm an visual artist, just want to give perspective, progressive views to everyone. Rather I was stupid self-destructive that by games like and view for an inexpensive way by posting the status about the attention a silly way.

with no less than two hands who disliked me in real life, and of course click the report button helps them freedom to express it anonymously.

The second photo that you have just removed, the picture of a beautiful girl in a good movie that I saw in many years ago. I do not remember the name of the film, but in my status of a beauty mentioned casually (and this girl then killed himself died ungrateful lover). please, in my country, it has been censored so much that most people hear about nudity is thought about pornography. please, please know what you think and see what I mentioned when posting photos.

so, I suggest you reimburse status intact with images illustrating that you have removed. If you really desire to build community peppers and positive progress. If you do not agree with my views, then sorry, though Facebook is a place to interact with me very well during my artistic activities as well as in the time I had an accident, I still have to say goodbye and retreated to blogspot recorded in his diary. Since I can not accept is the vision has been cast as rigid as those in positions of authority in my living space.

Tôi thực sự không hiểu về các vấn đề mà bạn chặn tôi gửi. hình ảnh đầu tiên, người phụ nữ ngồi khỏa thân, gây ra cho tài khoản bị chặn tôi từ bạn, là một vẻ đẹp tinh khiết, hoàn toàn không có bất kỳ yếu tố tình dục không. Tôi mượn hình ảnh đẹp từ Internet để minh họa cho tình trạng về quan điểm thẩm mỹ của quan điểm của một số người đàn ông sai lầm, như đã luôn luôn đánh giá cao ngực thẩm mỹ mà chỉ trích của vẻ đẹp mảnh mai, mà không biết rằng đã nhìn vào sự chuyển đổi từ gầy để phát triển là một không phải ai cũng may mắn để trải nghiệm.
 
Bức ảnh thứ hai mà bạn mới vừa remove, là bức ảnh về một cô gái đẹp trong một bộ phim hay mà tôi được xem vào nhiều năm trước. tôi không nhớ tên bộ phim, nhưng trong status tôi có nhắc về một vẻ đẹp thản nhiên (và cô gái này sau đó đã tự sát chết vì sự bạc bẽo của người tình). làm ơn đi, ở xứ sở của tôi, người ta đã kiểm duyệt nhiều đến độ đa số người nghe về ảnh khỏa thân là cứ nghĩ về ảnh khiêu dâm. làm ơn đi, hãy biết suy nghĩ và xem nội dung tôi đề cập khi đăng bức ảnh đó.

Tôi thấy mình không vi phạm bất kỳ vấn đề như ai đó đã báo cáo. bởi vì tôi là một nghệ sĩ thị giác, chỉ muốn cung cấp quan điểm, quan điểm tiến bộ đến tất cả mọi người. Thay vì tôi là ngu ngốc tự hủy hoại mà bởi các trò chơi như và xem một cách rẻ tiền bằng cách đăng status về sự chú ý một cách ngớ ngẩn

có không dưới hai bàn tay những người không ưa tôi ở ngoài đời, và đương nhiên nút click report đã giúp họ tự do thể hiện điều đó một cách ẩn danh.

vì vậy, tôi đề nghị bạn hoàn trả lại nguyên vẹn status có minh họa hình ảnh mà bạn đã remove, nếu thực sự bạn mong muốn xây dựng một cộng đồng tiến bộ và tương tác với nhau tích cực. Nếu bạn không đồng ý với quan điểm của tôi, thì xin lỗi, dù facebook đã là nơi tương tác với tôi rất tốt trong quá trình hoạt động nghệ thuật của mình cũng như trong khoảng thời gian tôi gặp tai nạn, tôi vẫn phải nói lời tạm biệt và lui về ghi lại nhật ký trong blogspot của mình. Vì tôi không thể chấp nhận được những cái nhìn đã bị đổ khuôn cứng nhắc như những người có chức chuyên quyền trong không gian tôi đang sống.
















 và, facebook vẫn giữ nguyên quyết định của mình, vẫn đóng khuôn cho rằng mình vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng của họ. M rất tiếc khi phải nói rằng từ nay, m sẽ bớt tương tác với mọi người trên facebook và sẽ thường xuyên chăm sóc nơi này hơn. Với con mắt thường tình của facebook, thì có lẽ từ nay, m chỉ thỉnh thoảng vào facebook để post thông tin về sự kiện như thuở còn Y!360 xưa. Những ai còn quan tâm đến mình, thỉnh thoảng vào đây xem những thông tin mới của m nha. mọi người ở lại vui.

:)
H.






Saturday, 18 June 2016

continue...
































































hôm nay nhìn thấy những chuyển động rắn chắc từ đôi tay người con gái.

Dư vị nhân gian

  Mấy nay trên Newfeed Facebook lần lượt hiện ra những bài reviews của mọi người trong về MUÔN VỊ NHÂN GIAN, bộ phim của Trần Anh Hùng đoạt...