Nhà đối diện không còn ửng hồng lên vì ánh sáng đèn tên quán nữa.
chỉ còn lại như thế này thôi, nhưng vẫn quay về từ 6h chiều, mỗi buổi tối như dài thêm ra...
Đối diện với 4 bức tường trắng.
sắp sửa rời xa. một cuộc chia ly thinh lặng.
thằng bạn họa sĩ bảo, nhìn thần sắc mày bất ổn lắm, coi chừng bị điên.
Nhiều khi, chạy tới chạy lui ngoài đường mà ko biết chạy đi đâu, ngẩn người ra, rồi chạy tiếp, chạy về, nằm trên sàn nhà, chờ tỉnh trí lại.
Chưa thấy ai như mình, tự ép mình vào một trạng thái chơi vơi.
nhưng làm sao có thể nửa vời.
chỉ có thể là có hoặc không, mà thôi. Là ích kỷ, là độc đoán, là áp bức, là tất cả... hoặc là không, là vô nghĩa.
làm sao có thể nửa vời...
No comments:
Post a Comment