Artist’s concept
Delving deep and deeper into taking this series of photography, I almost forgot my first purpose; to build a sequence of photos disregarding usual notions on nudity; taboo, unhealthy and sensitive. I wanted to focus on curves, shapes, hidden corners and the lay-out of the models’ form. I am really attracted to the language of the body.
My models are ordinary people whom I met in passing, acquaintances. I spoke very little when photographing them and conversation with them was limited; it was freestyle photography minus any preconceived purpose or installation.
The models seem contented in themselves, in their own world and somewhat lonely and innocent. I quietly stood away pulling them closer with the zoom lens of the camera. They all carried with them a different sense, one looked deep in her loneliness, the other naively and anxious. One looked surprisingly natural, and the other looked so slim and fragile...
When looking on their own image in this exhibition, those 4 people from different regions (South, Middle Region, and North Vietnam as well as one Westerner) might not realize which one is their own body, although their bodies were all very different, full-body, medium-size, thin and well-proportioned. On the other hand the models might see themselves everywhere…
Normal concepts of the body are extinguished, when one gets closer it is like language with no limit, no distinction. The body is strongly expressive, it is a spirit onto itself, and it is extremely near and dear.
Himiko.Nguyen 04/2007
Ý tưởng của nghệ sỹ:
"Càng đi sâu vào việc thực hiện loạt ảnh này, tôi gần như quên mất mục đích ban đầu của mình , đó là việc muốn xây dựng một loạt ảnh vượt qua ranh giới của những suy nghĩ định kiến về nhiếp ảnh khỏa thân – coi nó như một đề tài nhạy cảm không lành mạnh – để chỉ còn quan tâm đến những đường cong, những hình khối, góc khuất, bố cục, hình dáng nơi người mẫu, và bị hút vào những độc thoại của ngôn ngữ cơ thể..
Mẫu của tôi là những người bình thường, bất chợt gặp nhau và tôi gần như không cần phải sử dụng nhiều đến lời nói, hay cố tình sắp đặt.
Những người mẫu như tự đối thoại, lơ ngơ và cô độc, tôi đứng xa im lặng và kéo họ gần sát lại bằng ống kính zoom của mình. Người thì như đang lọt thỏm vào nỗi cô đơn, người thì khắc khoải đến ngơ ngác, người thì bỡ ngỡ hồn nhiên, người thì mong manh dễ vỡ…
Cả bốn người ấy, một Nam, một Trung, một Bắc, và một là người Châu Âu ( người tròn, người vừa, người gầy, người cân đối ) khi xem chính các hình ảnh của họ trong triển lãm CLOSER này, có lẽ sẽ gần như không nhận ra đâu là cơ thể của mình ( hay cũng có thể, họ nhìn vào đâu cũng thấy là mình ? )…
Vượt qua những thường tình, đến gần hơn nữa, cơ thể con người như là một ngôn ngữ chung, không giới hạn, không phân biệt…, có một thần thái biểu cảm mạnh mẽ mà vô cùng thân thiết…"
Himiko.Nguyễn 04/2007
Cảm ơn chị Zim đã dịch sang tiếng Anh giúp.
2 comments:
dạ, chào chị...
có lẽ đứa bé đã lại thấy lửa qua "mắt" của mình..
toi thich nhat buc nay ne! neu o saigon cuc vay thi mang ra Hue di, vo tu!
toi vua moi dung cai Graffiti in art school cho bon tre quay tung bung trong truong Hue ne!
Post a Comment