Someone asked why the paper cranes in “The old dreams" project were not adjusted into the flying form posture. If I adjusted them, they would be better. They guessed I was lazy or did not have time, and asked me if I needed someone’s help to finish the cranes.
I want to tell you a little story. When I was a child, (I do not remember exactly when), I read a fairy tale which was called, if I remember correctly, “The magical brush”. The main character is a boy who loved drawing. He was given the gift of a magic brush by a God. Miraculously, when he drew anything completely with that brush, the thing he drew would turn into reality. When he was hungry, he drew his favorite dish; it would become true. He painted a bird, and just when he finished the eyes, the bird flapped its wings to fly away. And if he wanted any animal to be his company, he just drew their eyes, and the puppy, the lazy cat, and the proud swans would step out of the paper in a lively way.
That is why I do not want to lift the wings of paper cranes to make them look like they are flying (even when I asked the volunteers for help, I only let them cut the paper, which I then folded in several different ways): because the paper crane is a symbol of the dreams. When she was 20 years old, the day my friend got married, I gave her 3600 paper cranes as a wedding gift (to wish her continued happiness from our FRIENDSHIP). Because there was no money to buy colored paper, I asked another friend to take me along the streets of Saigon to pick up cigarette packs (there were many of them on the streets of Saigon, I did not count them until “The old dreams” project was started, but then I estimated that every 2 hours I could pick up a big bag with 100 packs). Then I thought, this gift was meaningful because it was not only a thing which most of young girls like but it also contributed to collecting garbage which is hard to destroy (even when burnt, the silver paper is not ruined, only the paper part). In addition to not folding the wings, I did not fold the heads of the paper cranes, either. I want you do it by yourself, with every happy day, and combine them into a curtain that shows what you dream of. If you do this from now until you pass away, you will have a complete curtain of paper cranes. Now, I did fold the heads of the smaller paper cranes because most of the collectors do not know how to fold their heads, but I did not pull the crane’s wings, even a little bit. Because when I put the paper cranes in the micro flats or on old records, they can stand by themselves, and do not have to be strung (or you can put them on some narrow door frames which are difficult to fit your hand into). I want you to do the rest and think about your dreams as if they were complete. Maybe someone will say that I am unrealistically romantic, but I believe that if you pull out a few wings everyday, it will help you reduce the stress in your life, or you can just pull out the wings of the paper cranes and tell some fairy tales to your children until the day the paper cranes fly up to the sky. Then, it will be a wonderful memory for your children, won’t it?
I want to tell you a little story. When I was a child, (I do not remember exactly when), I read a fairy tale which was called, if I remember correctly, “The magical brush”. The main character is a boy who loved drawing. He was given the gift of a magic brush by a God. Miraculously, when he drew anything completely with that brush, the thing he drew would turn into reality. When he was hungry, he drew his favorite dish; it would become true. He painted a bird, and just when he finished the eyes, the bird flapped its wings to fly away. And if he wanted any animal to be his company, he just drew their eyes, and the puppy, the lazy cat, and the proud swans would step out of the paper in a lively way.
That is why I do not want to lift the wings of paper cranes to make them look like they are flying (even when I asked the volunteers for help, I only let them cut the paper, which I then folded in several different ways): because the paper crane is a symbol of the dreams. When she was 20 years old, the day my friend got married, I gave her 3600 paper cranes as a wedding gift (to wish her continued happiness from our FRIENDSHIP). Because there was no money to buy colored paper, I asked another friend to take me along the streets of Saigon to pick up cigarette packs (there were many of them on the streets of Saigon, I did not count them until “The old dreams” project was started, but then I estimated that every 2 hours I could pick up a big bag with 100 packs). Then I thought, this gift was meaningful because it was not only a thing which most of young girls like but it also contributed to collecting garbage which is hard to destroy (even when burnt, the silver paper is not ruined, only the paper part). In addition to not folding the wings, I did not fold the heads of the paper cranes, either. I want you do it by yourself, with every happy day, and combine them into a curtain that shows what you dream of. If you do this from now until you pass away, you will have a complete curtain of paper cranes. Now, I did fold the heads of the smaller paper cranes because most of the collectors do not know how to fold their heads, but I did not pull the crane’s wings, even a little bit. Because when I put the paper cranes in the micro flats or on old records, they can stand by themselves, and do not have to be strung (or you can put them on some narrow door frames which are difficult to fit your hand into). I want you to do the rest and think about your dreams as if they were complete. Maybe someone will say that I am unrealistically romantic, but I believe that if you pull out a few wings everyday, it will help you reduce the stress in your life, or you can just pull out the wings of the paper cranes and tell some fairy tales to your children until the day the paper cranes fly up to the sky. Then, it will be a wonderful memory for your children, won’t it?
có người hỏi, vì sao những con hạc trong "những giấc mơ xưa" đều không được kéo ra trong tư thế giang cánh tung bay cho đẹp, mà toàn là xếp cánh co ro lại buồn bã. bộ không có thời gian hả, hay lười? có cần người tình nguyên kéo giang cánh ra giùm cho không. :)
tôi muốn kể một câu chuyện nhỏ. :) ngày còn nhỏ (chính xác nhiêu tuổi thì tôi hông nhớ), tôi được đọc một truyện cổ tích có tên gọi là CÂY BÚT THẦN (hình như). nhân vật chính là một cậu bé rất mê vẽ, được một vị thần tặng cho một cây viết vẽ. nhưng kỳ diệu ở chỗ là, khi cậu bé vẽ hoàn chỉnh xong vật gì, là vật đó sẽ biến thành vật thật ngoài đời. khi đói, cậu vẽ một món ăn cậu thèm, thế là món ăn hiện diện ra. cậu vẽ một con chim, vừa điểm xong đôi mắt, là chim vỗ cánh bay đi. và bất cứ con vật nào cậu muốn làm bạn với mình trong nẻo đời, thì chỉ cần một nét bút điểm nhãn, là chú chó con, cô mèo lười, nàng thiên nga kiêu hãnh đều từ tranh bước ra bên ngoài đời sống như vừa từ bên ngoài chui vô tìm bạn trong tranh......
đó là lý do vì sao tôi không muốn nâng cánh cho những con hạc giấy mình gấp dòm có vẻ tung bay rộng xoãi (cũng như, chỉ nhờ tình nguyện viên cắt giùm giấy (đã được tôi tạo sẵn những nếp cho vài kích cỡ khác nhau). Là bởi, hạc giấy là một đại diện cho những ước mơ. Những ngày ở tuổi 20, khi bạn cưới, tôi đã chọn quà cưới là gấp tặng bạn 3600 hạc giấy (thay lời chúc từ TÌNH BẠN cho những ngày vui trong những năm hanh phúc). Vì khi đó hông có tiền để mua giấy màu, tôi đã rủ 1 cô bạn chở tôi dọc đường Sài Gòn lượm vỏ bao thuốc lá (lúc nào cũng nhìn thấy trên đường phố SG, khi đó tôi chưa đếm, chớ sau này khi bắt tay vào làm "những giấc mơ xưa", tôi tính được đại khái là 2 tiếng đi lượm được 1 bao to, khoảng 100 vỏ thuốc.). Khi đó, tôi nghĩ, món quà này ý nghĩa vì hông những khiến bạn thích vì những con hạc (mà đa phần các cô gái trẻ đều thích), mà tôi còn góp phần lượm rác khó tiêu hủy (vì giấy bạc khi đốt lướt, chỉ cháy phần giấy, không cháy phần bạc). Nhưng những hạc giấy đó, ngoài chuyện đôi cánh xếp, tôi đều không gấp đầu. mà muốn để cho bạn cứ mỗi ngày cảm thấy hạnh phúc sẽ tự tay mình gấp rồi kết thành chiếc rèm như bạn từng mong ước mơ mộng. cứ thế, đến ngày bạn rời khỏi cõi người, sẽ có một chiếc rèm hạc hoàn chỉnh. :)..... giờ thì do hạc giấy tôi gấp nhỏ hơn, và đa phần người sưu tập đều có thể không biết tự tay gấp phần đầu, nên tôi chỉ không kéo tung cánh hạc ra, hoặc có (trong the micro flats hoặc trên đĩa hát cổ, hạc tự đứng, không được căng dây, hoặc vài khung cửa hẹp khiến người sở hữu khó len tay vô), nhựng vẫn còn chưa xoãi mà muốn để cho họ tự tay kéo tung đôi cánh và nghĩ về mong ước của mình, rằng đã hoàn thành chưa..... có thể ai đó sẽ nói rằng tôi quá lãng mạn viễn vông, nhưng, tôi tin rằng việc mỗi ngày kéo tung một vài đôi cánh sẽ giúp người sở hữu trôi đi một vài căng thẳng, hay là khi họ vừa kéo giang đôi cánh hạc ra, vừa kể những câu chuyện cổ tích xa xưa, cứ thế đến ngày cả khung trời hạc tung bay. Như vậy, không phải là một ký ức quá êm dịu cho đứa nhỏ sao.......:)
trên chiếc xe là những bịch đựng vỏ bao thuốc lá đã lượm ngoài đường.sau khi Himiko tạm thời close. dời về đây.
No comments:
Post a Comment