đầu ngón tay tôi lại dậy lên mùi hương dịu dàng. một mùi hương mà tôi không đặt tên được chính xác là gì. tôi chỉ nhớ khi mới vừa xuất hiện, mùi hương ấy gợi tôi nhớ về mùi hương hoa mận.
có mấy ai trong người trẻ thành thị bây giờ biết được về mùi hương ngọt nhẹ và dịu dàng của mật hoa mận? ngày nhỏ, tôi thường vài khi tranh phần của loài ong, vặt một bên cánh hoa mận, và hút những giọt nước đọng bên trong cánh hoa (mấy bông hoa bị vặt cánh ấy rồi có thành trái không, tôi cũng chẳng nhớ, chẳng dành tâm quan sát, bởi một cây mận cơ man nào là trái, nhiều khi rớt lộp độp mỗi khi gió lớn mưa to). mật hoa mận ngọt thanh dịu dàng một mùi thơm thoang thoảng.
tôi không nhớ rõ mùi hương dịu thanh trong ký ức tuổi thơ ấy bắt đầu dậy lên trên đầu ngón tay tôi chính xác từ lúc nào. chỉ nhớ đó là lúc tôi bắt đầu bước vào một định dạng tình yêu lạ lẫm với một người ở bên kia đại dương mà vài lần trong những mối quan hệ con người hiếm hoi trước đó tôi chưa hề nhận biết điều bí mật này. tôi gọi là mùi hương bí mật, bởi lẽ tôi là người duy nhất nhận biết mùi hương dịu dàng ấy. tôi nhận biết mùi ngọt thanh thơm dịu ấy vào một lần chìm trong giọng nói dịu dàng đặc sánh nồng nàn thầm thì bên tai của người-từng-đã-yêu-thương-nhất trong một đêm trầm vắng. nghe lời người, tôi đã đưa tay vuốt khẽ, rà nhẹ những ngón tay theo đường viền nét mặt, tưởng như đó là những ngón tay từ người yêu thương đang vẽ mặt mình. bắt đầu từ mày, lan toả ra mắt, rồi theo đường sống mũi lướt xuống viền môi. vừa chạm khẽ vành môi, tôi nghe lan toả run rẩy một hương dịu dàng ngọt thanh...
rồi nhiều năm sau, ba ngón tay trên bàn tay phải tôi vài khi dậy lên mùi hoa mận của ký ức trong những đêm một mình. tôi chưa từng một lần kiểm chứng đó là một-mùi-hương-hiện-hữu hay chỉ là một gợi tưởng trong vùng ký ức, bởi khi đang trong nguồn sáng của hạnh phúc nhân gian, tôi chưa bao giờ tự đưa tay lên vẽ theo viền gương mặt mình, để cảm thấy sự hiện hữu của mùi hương thuộc về miền ký ức, để dừng lại trên viền môi ai đó mà hỏi rằng có đang cảm thấy mùi hoa mận dịu dàng như tôi thỉnh thoảng vẫn nghe không.
đêm nay, một đêm không lạnh, vì một nỗi tình cờ, mà tôi lại cảm nhận rõ mùi thơm-trầm-ngọt-nhẹ-thanh đó. tôi lần lượt đưa từng ngón tay của cả hai bàn tay lên mũi, ngay viền môi và ngừng lại thật lâu. chỉ duy 3 ngón tay trên bàn tay phải là phát ra mùi-hương-dịu-dàng-ký-ức đó, như trong đêm đầu tiên tôi nhận biết, và cũng một mình!!!
Sài Gòn, 28/02/2014
Himiko. Nguyễn
No comments:
Post a Comment