Sunday, 22 July 2007

Dọn phòng

Không thấy passport đâu. Bực quá, lại lục tung cái phòng vừa được dọn dẹp sạch sẽ. Tự dưng thấy cuốn sổ tay và bức thư viết dở dang 4 năm trước cho một người mà chưa kịp gởi. Lại ngồi xuống đọc... Hic, đó là lý do vì sao chẳng bao giờ dọn nổi phòng. Cứ mỗi lần dọn là lại sa vào kỷ niệm.

Lẽ ra ngày hôm đó tôi không nên dừng lại, hoặc chỉ vài lời hỏi thăm rồi đi, thì tốt hơn, T ạ!

Điều khờ khạo nhất trong đời tôi là luôn luôn tìm lại kỷ niệm. Vì những giá trị của ngày xưa chưa chắc hiện hữu trong hôm nay. Lẽ ra cứ nên là những câu hỏi mơ hồ không lời giải, hơn là khẳng định để rồi mất đi.

Tôi không biết T nghĩ gì. Đối với tôi, thế giới đàn ông thực sự rất mơ hồ và thật khó cảm nhận. Chẳng hạn, những gì tôi nhìn thấy trong ánh mắt T. và sự im lặng bên ngoài là hoàn toàn khác nhau.

Tôi không biết nghĩ gì bây giờ nữa. Tôi cũng đã nói với T. là sự xuất hiện của T. đúng vào lúc tôi mệt mỏi chán chường, gần như suy sụp. Kỷ niệm của 8 năm trước như là phao cứu sinh, nhắc cho tôi nhớ rằng có một thời tôi đã được quan tâm, trân trọng. T. không hiểu nổi điều đó quan trọng với tôi như thế nào đâu. Tôi cũng đã nói với T. như chưa bao giờ được nói, dẫu rằng cái khoảng cách 8 năm quá lớn để có thể định hình được sự thay đổi ở mỗi người. Mà có thay đổi, thì ngày xưa tôi với T. cũng chẳng kịp hiểu nhau để có thể nhận ra, phải không? Thật ra, điều quan trọng chỉ là, ngày xưa, tôi đã được Trung quan tâm đến thật nhiều!

Tôi nhắc đến điều này, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng, tất cả đã là quá khứ. Nhưng tôi đã thật sự vui, và trân trọng những gì T. nói ra. Từ đó đến nay, tôi đã thay đổi nhiều, từ suy nghĩ đến cách sống, chắc hẳn không còn là con bé ngày xưa T. thích nữa...

No comments:

Dư vị nhân gian

  Mấy nay trên Newfeed Facebook lần lượt hiện ra những bài reviews của mọi người trong về MUÔN VỊ NHÂN GIAN, bộ phim của Trần Anh Hùng đoạt...