Sau nhiều năm cự tuyệt không quan tâm bóng đá, không ủng hộ đội nào... khuya nay, lẳng lặng đi xem lại, vì là tứ kết, có Nga.
Sau nhiều năm thất vọng bởi Nga, đâm ra thờ ơ, tỏ vẻ không quan tâm nữa. Nhưng thực sự trong lòng, chỉ ủng hộ đội tuyển này. Trừ khi Nga thua, mới dành quan tâm cho đội khác.
Thật là một buổi sáng tuyệt vời với trận đấu quá đẹp của Nga. Lúc bị Hà Lan gỡ hòa, lặng im ko nói tiếng nào, tự dưng sợ cảm giác chứng kiến loạt đá luân lưu, tự dưng muốn thờ ơ, để nếu Nga có thua, thì kệ ( đây là cách đề kháng học được từ tình yêu, mỗi khi thất vọng, đều luôn tập cách thờ ơ...)
Nhưng không thất vọng. Nga thắng, và thắng đẹp. Những bàn thắng có sự phối hợp quá đẹp. Thích bàn thắng cuối cùng của Arshavin, góc hẹp mà xỏ chỉ luồn kim qua 2 chân thủ môn.
La hét vui mừng sung sướng ngoài đường. Hai ông kia, chắc thua, hỏi, thắng độ hả em? heheh, quay lại bảo, không chơi cá độ, vui sướng vì tình yêu thôi, ông anh ạ.
Thật là tuyệt vời. Cảm giác tuyệt vời. Nhớ hai mươi năm trước, năm của Daxaep, Mikhailitchenko, Zavarop, Protaxop, Nga thua hà Lan trận chung kết mà buồn đau đớn. Hai mươi năm sau, món nợ đã được đòi. Hậu duệ của đội Liên Xô đã đòi nợ Van Basten, người ghi bàn chung cuộc năm ấy, nay là huấn luyện viên đội Hà Lan.
Ra nhà hát thành phố ngồi uống cà phê vỉa hè. Cảm giác sung sướng, phấn khích vì doping của bóng đá đã trở lại. tuyệt vời làm sao. Thấy tiếc vì lúc xem trong quán đã không tranh thủ la hét điên cuồng. 2/3 số người trong quán ủng hộ Hà Lan, nên khi Hà Lan gỡ hòa, không khí trong đó như muốn vỡ ra. Tiếc quá, không hét cho đã khi ở trong ấy.
Buồi sáng hôm nay thật tuyệt vời, với tình yêu bóng đá dành cho Nga.
1 comment:
:D
Post a Comment