"Dù có là trò đùa định mệnh, ta cũng đã là cơ duyên của nhau"
cái này người nói, hổng phải mình nói.
Tôi là vậy đó. Tính tôi nhiều khi nhớ dai, nên khiến người ta ngại. Nhiều khi, trong một phút hứng khởi bốc đồng, trước cảm giác chinh phục sự mới mẻ, người ta hay ào ạt cảm xúc. Nhưng khi đã trở nên quen thuộc rồi, con người thường có xu hướng thờ ơ, gắt gỏng, và chẳng còn nhớ lại gì cả.
Tôi rốt cuộc cũng chỉ là người xa, lạ huơ lạ hoắc...
2 comments:
kkekke...Ưu điểm: nhớ dai. Nhược điểm: thù dai ;-)
Thỏai mái, vui đi, sống đi, sáng tác được thì tốt...kô thì ...chờ...hứng. Năm mới an lành hen ;-)
hì,em ko thù dai, chỉ yêu dai thôi. :)
Cảm ơn chị. Sẽ cố có triển lãm để được chị lăng xê cho em chứ. Hì hì...
Post a Comment