Điều khiến tôi sợ hãi trong tình yêu, luôn là cảm giác ghen tuông. Bởi, tôi đã từng một lần rơi vòng xoáy man dại hun hút đó. Cảm giác thít chặt đến nghẹt thở, rừng rực đến đốt cháy. Đã không biết bao nhiêu lần, tôi phải gồng mình lên chế ngự mình, để đừng hét lên, rằng những con người độc ác, hãy biến mất khỏi cuộc đời tôi mãi mãi, chứ đừng từng chút, từng chút một, mỗi ngày phải bắt tôi nhìn thấy những lơi lỏng đổi thay, những lặp lại từ ngữ, những ánh mắt cử chỉ, đã từng dành cho mình, cho duy nhất mình mình.
Ghen cũng là dấu hiệu của những tàn phá đớn đau. Tôi chưa bao giờ thấy mình trở nên lành lặn sau mỗi lần rơi vào vòng xoáy đó. Cảm giác cứ ngơ ngơ ngác ngác sau mỗi lần tỉnh giấc, thấy mình bất lực không biết nên làm gì. Có nên cầm dao cắt đứt đi sợi dây tình cảm, hay cắn chặt môi kiềm nén mà líu ríu nối lại sợi chỉ đỏ tình yêu đang càng lúc càng căng cứng bởi sự hãnh kiêu từ kẻ tung hứng trò chơi và giới hạn tự trọng cuối cùng của kẻ đang đau đớn.
Tôi đang bắt đầu cảm thấy những nhoi nhói rung lên mách bảo mình. Lý trí tôi bảo rằng, hãy bình thản đi, hãy chấp nhận đi những lựa chọn số phận. Là của mình, thì sẽ là của mình thôi ( ôi, sao mà tôi ghét câu nói chết tiệt của miệng đời này ), nhưng trái tim tôi thì bắt đầu loạn nhịp bởi những ám ảnh năm xưa đang quay trở lại. Nó nghĩ, nó sẽ không thể một lần nữa chịu đựng sự quá tải cảm xúc bởi những trận cuồng ghen.
Chưa là gì cả, chưa là gì cả, chỉ là những dự cảm, sao mà đã quá mỏi mệt và sợ hãi. Vô hình tôi trở thành một kẻ lắm lời với những dặn dò rơi vào vô nghĩa. Những cuộc nói chuyện, rồi lúc nào đó, cũng sẽ trở nên quen thuộc như đã cùng tôi ngày xưa? Những quan tâm dành cho, những lắng nghe chia sẻ, rồi cũng sẽ như đã cùng tôi ngày xưa?
Tình yêu là ích kỷ. Tôi biết, là ích kỷ. Nhưng tôi không muốn rơi vào trò chơi cảm giác mạnh của nó. Tôi chỉ muốn bình yên cảm nhận yêu thương với những khám phá cuộc sống. Còn biết bao nhiêu điều tôi cần phải làm, lẽ nào, tôi bất lực trước cảm giác ám ảnh ma quỷ này?
Nhắm mắt lại, là ký ức, là những day dứt chưa bao giờ có câu trả lời. Dù đã trả giá khá đắt, nhưng tôi chưa bao giờ mua được một kinh nghiệm trong yêu thương. Giờ đây, lần nữa đứng trước dự cảm rung rinh này, tôi không biết mình nên phải làm gì. Vờ như không hay, không thấy, không biết không nghe hay trở thành kẻ nhai đi nhai lại? Giữ hay buông? Lơi hay chặt?
Chỉ có một điều luôn luôn đúng, là, ghen, chỉ là đặc quyền của kẻ đang yêu và được yêu. Khi, tình yêu người ta không hướng về mình nữa, thì trong ánh mắt người đó, ghen tuông chỉ là một sự lố bịch của cảm xúc.
Thành sợ hãi.
Chỉ càng ngày càng thấy, tôi không còn nhiều những đặc quyền yêu thương.
Phải chăng, chỉ những ai trải qua đau đớn thực sự trong tình yêu, thì mới hiểu, tình nghĩa yêu thương, còn hay mất, là do chính ở những hành xử của con người, chứ nào phải do trời định.
Trong yêu thương tôi chỉ có một ước ao duy nhất, rằng có một cuộc tình, có kết cục là do duyên phận chứ không phải lỗi ở con người.
Nhưng con người luôn đổ thừa số phận.
.
.
.
Aug 22 2008, 01:05 AM
1 comment:
biết đổ cho ai đây ;-/
Post a Comment