Chợt thấy entry ngày xưa này. Trích những gì Vũ viết. Ku từng làm mình xúc động bởi quá đỗi dịu dàng.
Tự nói với mình là không quay trở lại những vũng lầy quan hệ. Nhưng đọc những gì Vũ viết cũng thấy chạnh lòng. Một kẻ chợt đến, chợt cảm nhận mọi điều chỉ qua đôi mắt và tiếng thở dài.
Vậy mà, ...
Nhưng những người như vậy, lại không cần có nhau trong cuộc đời này.
Bất lực. Ta nhìn thấy đôi mắt mình cháy bỏng mà không cách gì cứu vãn. Đôi mắt ngây ngô học đòi ánh xạ những ngọn lửa trong sâu thẳm ánh nhìn của Himiko. Là ta ngu tưởng một khả năng chia sẻ. Là ta thực ra đang hứng hớt đống muội tro tàn của cuộc giao tranh một bên là đứa-bé-nhìn-thấy-lửa một bên là bản thân những ngọn lửa đang thi nhau cháy bùng một tự soi. Trong nhân gian. Trong Himiko.
Himiko bị bỏng trong một phản ứng tự vệ trước sự lây lan những ngọn lửa ác tính. Như là thứ mồi nhử đôi mắt của đứa bé tồn sinh trong bóng đêm, ai đó đã tạo ra một mùi-của-lửa khác hẳn với mùi-của-thân-quen. Thứ mùi khiến cho trong cơn mê mỏi cuồng nhiệt, đứa-bé-nhìn-thấy-lửa phải bất ngờ huy động chút tàn lực cuối cùng để đón nhận, để rồi lại ánh xạ lên trên đôi mắt không gì ngoài vết bỏng rát lẹm hết thảy yêu thương.
Này Himiko. Sao không một lần tự cho mình khả năng đứt-cầu-chì-đôi-mắt? Dẫu biết rằng rồi cũng chỉ là ta sẽ mò mẫm trong đêm để nối lại chính ta. Thì có sao đâu nhân gian một ngày tự cháy, tự những ngọn lửa sẽ ánh xạ và thiêu trụi nhau. Đâu phải lúc nào cũng nên chìm đắm trong quyền năng nhìn thấy lửa. Bởi. Bản thân ngọn lửa mới là thứ tự cho mình cái quyền năng tối vô lý là phải-tự-nhiên-được-nhìn-thấy và nếu nó không còn ưu ái trao quyền đầu tiên cho Himiko thì cũng là lúc nó tin rằng đã chán kiếp-lập-lòe để tự-nhìn-thấy-chính-mình rồi, phải không Himiko?
"Dự cảm chiến tranh", tên bức tranh của Hà Hùng. Ta nhìn thấy ở đó thật nhiều lửa. Và xin được thứ lỗi. Ta gọi đó là Dự cảm lửa tranh thì đúng hơn. Nó đã nguy nga ở đó mất rồi. Himiko. Nó đã khỏa lấp mảng-tường-của-đôi-mắt đang bong vảy phía sau. Thứ tài sản duy nhất của Himiko đang bong vảy. Lửa. Đang tràn ngập không gì kiểm soát nổi. Không còn hiện thân của kẻ-tạo-ra-lửa, bởi vai trò của y đã xong từ lâu. Ai đó lại bằng một nụ-cười-thuần-nhiên-giả-chất đang lén lút và công khai quan sát sự bấn loạn trong tột cùng im lặng của Himiko. Trò chơi thử-lửa-thử-mắt hay thử cảm giác chiếc-bóng-vực sâu?
Này chị. Em thèm lại cảm giác gần bên đến run rẩy cả tàn đóm trên tay. Sao em cứ phải nhớ mãi cái lần đầu tiên Himiko khoe em những ngọn-lửa-trinh-nhiên ấy? Phải như thế chăng? Nên như thế chăng? Himiko sẽ là đứa-bè-mù-giữ-lửa của nhân gian? Sau khi bức tường bong hết vảy. Em sẽ còn biết nép mình vào đâu giữa Himiko? Khi em cũng bỏng mù đôi mắt. Khi ngọn lửa trong em lại ngu tưởng ánh xạ được chính nó mất rồi?
Bất lực. Những ngày. Thiết tha lớn nhất là ta-có-quen-ai-trong-cuộc-đời này
November 15, 2006
1 comment:
"xâm thực".
Post a Comment