Monday, 22 November 2010

"The Hidden Language from Fade-away"

"The Hidden Language from Fade-away"
“The sunlight beams its freshness or fading away?
The rain adorns its colors or pales its existence?
The wind cares its tenderness or enlaces roughly?
From this situation cause by the nature, this is me, as myself.
Would have I live long enough to fulfill the wishes?
Stretch my memories on a flat surface, then sit down, look at ...:
The Hidden Language from Fade-away."

1. The Look: Day by day, before my eyes, life just flash in its transformed shapes and movements. I drift with this flow, look directly into the empty space before my eyes, search numerous times, dig through the memories, hope to find what makes "me" in each painting? Not just human fate, not just tears or smiles among people with objects, not just sleep walking or stay awake, not only repressed or break out... Above all I see the “fade-away”. Since then, I do not want to draw the others except me, or tell stories with images has been scripted the opening and ending. I lead my imagination to each region, in its small, faint orientation and memories. Reconstructing the line of the “fade-away” inside me lets me know that I have changed.

2. The Listening: How to draw a sounding bell? How to paint the color for silence? How to let go a sigh or a laugh as a child in each marking pen? - Only with a flatform is always limited by two dimensions, always quietly started and easily broken at last! Too difficult for me!

At this time the “Fade-away” is the savior as the diaries with its faded handwriting, but when I look at it, I see the sun rises after rain. I only listen to my heart to understand fully myself. And my heart tells: Be simplier, easy backbag will free your way! - Yes! I will follow our Mother Nature.

3. The Walk: The road I walk in is a surface of canvas, here is old, there is new. This road sometime drags me out the deeply ugly mud of lust and bad habit. This road sometime opens many turns as my own illusions. Lost or not lost? I can not answer yourself. "The Hidden Language from the Fade-away" is the signal to help me find “myself".

If someone askes me: "Why do you draw the telephones, the rusty steel bars, the buttons ....?"

I can not explain it, never. I just call them as "The Hidden Language from the Fade-away."

I am happy to see them. And I believe we all have our own “fade-away”.

Saigon. 21/11/2010
Nguyen Son.


ẨN NGỮ TỪ PHÔI PHA
“Nắng nồng thơm tươi mới hay héo úa hanh hao? Mưa tô đậm nảy mầu hay nhạt nhòa bôi xoá? Gió dịu dàng mơn man hay mỏi cuồng quấn xiết?

Trạng huống đến từ tự nhiên này lại là Tôi, là Tôi! Liệu tôi đã sống trải đến đủ đầy? Căng ký ức mình lên một mặt phẳng, để rồi ngồi xuống, lặng nhìn…: Những ẩn ngữ từ Phôi Phai.”

1. Cái nhìn: Ngày từng ngày cuộc sống cứ vụt trôi trước mắt tôi với biết bao hình hài và biến động. Tôi trôi dạt theo dòng chảy ấy với vô số lần trực diện soi vào khoảng không trước mắt, vô số lần tìm kiếm, đào bới trong ký ức để hy vọng thấy điều gì đã tạo nên “Tôi” trong từng bức họa? Không chỉ là thân phận, không chỉ là nước mắt hay nụ cười giữa Người với vạn vật, không chỉ là mộng du hay tỉnh thức, không chỉ là kìm nén hay bùng phát… Trên hết thảy tôi thấy sự Phôi Phai. Từ đó tôi không còn muốn vẽ về những con người ngoài tôi, hay kể những câu chuyện bằng hình được dàn dựng mạch lạc có mở đầu và kết thúc. Tôi hướng trí tưởng tượng của mình tới từng vùng rất nhỏ bé, mờ nhạt trong ký ức. Tái tạo lại hình dong của sự Phôi Phai trong tôi, để biết rằng: mình đã khác.

2. Lắng nghe: Làm thế nào để vẽ được tiếng chuông ngân nga? Làm thế nào để tô được mầu cho im lặng? Làm thế nào để buông tiếng thở dài hay vui cười như con trẻ theo từng vệt bút? - Chỉ với một mặt phẳng luôn giới hạn bời hai chiều, luôn có khởi đầu thinh lặng và rất dễ tan vỡ lúc sau cùng! Quá khó với tôi!


Lúc này sự Phôi Phai lại là cứu cánh như những trang nhật ký đã mờ nét chữ nhưng khi nhìn vào tôi thấy lại cả nắng mưa. Để cảm nhận trọn vẹn tôi chỉ còn biết lắng nghe tim mình. Và tim tôi mách bảo: Hãy giản đơn hơn nữa, hành trang gọn nhẹ bước thênh thênh! - Vâng! Tôi sẽ nương nhờ thiên nhiên.

3. Cất bước: Con đường tôi đi như thể mặt tranh, chỗ xơ xác héo úa, chỗ bằng phẳng tươi tốt. Con đường ấy có khi níu chân tôi bởi những vũng lầy của thói quen ham muốn muôn thủa. Con đường ấy có lúc lại mở ra nhiều ngả rẽ mà trước mắt tôi là ảo ảnh của chính mình. Lạc lối hay không lạc lối? Tôi không thể tự mình trả lời được. “Ẩn ngữ từ Phôi Phai” như những tín hiệu giúp tôi tìm lại được “Tôi”.

Nếu có ai đó hỏi tôi rằng: “ Tại sao anh vẽ những điện thoại, những sắt rỉ, những khuy áo….?”


Chẳng bao giờ tôi giải thích cặn kẽ được tôi chỉ biết gọi chúng là “ Ẩn Ngữ từ Phôi Pha”.


Tôi hạnh phúc khi nhìn thấy chúng. Và tôi tin chúng ta đều đã từng Phôi Pha.



Sài Gòn 21/11/2010.
Nguyễn Sơn.

No comments:

Dư vị nhân gian

  Mấy nay trên Newfeed Facebook lần lượt hiện ra những bài reviews của mọi người trong về MUÔN VỊ NHÂN GIAN, bộ phim của Trần Anh Hùng đoạt...