Tôi không làm thơ và tôi không là người làm nghệ thuật. Tôi chỉ cảm nhận sâu sắc về cuộc đời mình đã đi qua và trong giây phút tôi đã bắt được hồn của cuộc đời tôi qua loạt tranh của bạn.
Bạn đã dẫn tôi đi qua hết một vòng của kiếp nhân sinh : ước mơ - hưởng thụ - trừng phạt và giải thoát.
Bao năm nay tôi đang mãi ở nơi mà tôi gọi là trừng phạt : nỗi cô đơn. Tôi luôn tự hỏi cô đơn màu gì, cô đơn có âm thanh không, cô đơn có hình ảnh không và không cách nào tìm ra lối giải thoát. Vậy mà trong khoảnh khắc tôi đã đi đến nơi mà " I love us as the way we were".
Tôi từng tự nhủ nếu đã đi ra tôi sẽ không quay lại đoạn đường đã đi nữa, vậy mà giờ đây tôi lại muốn được mơ trở lại, muốn được bắt đầu một vòng mới vì sự thăng hoa bay bổng và vì lối ra bạn đã vẽ đường.
Tôi gọi bạn là nghệ sĩ nhân bản.. Noi theo cách cửa thiền là bạn đã thoát, còn tôi thì đã ngộ rồi nhưng bây giờ lại không muốn thoát.
Never_evergame@
" Hi himiko, Hi Ciarna,
Trước hết, tôi xin gởi lời cảm ơn chân thành và chúc các bạn hạnh phúc, thành công hơn trong cuộc sống.
Tôi đã đến nơi của bạn và muốn viết vài dòng cảm nhận không chỉ cho Ciana mà còn cho quán cafe của bạn.
Tôi đã thấy tôi ở đó,
tôi đã mang tôi về nhà,
tôi thích sự cô đơn nhưng cũng sợ màu sắc của nó.
Màu cam, đỏ ở đây muốn đốt cháy tôi. Tôi không thể ở lại lâu hơn như tôi muốn.
Và đó là lý do tại sao người đàn bà ở đó giờ chỉ còn là người đàn bà trong ký ức: "
NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA THỜI GIAN VÀ KÝ ỨC
Mới hôm qua thôi mà hôm nay người đàn bà ấy đã thuộc về ký ức…
Người đàn bà mà thời gian cũng không nhường nhịn để trên da thịt cứ như thừa chỗ này thiếu chỗ kia một cách vô ý thức, nhưng thời gian có thắng nổi đâu sự khao khát yêu đương, một khao khát sống luôn cháy bừng bừng… Những vũ điệu của màu sắc như những đôi cánh đã mang người đàn bà ấy đi vào cõi mơ mà ai ai cũng có thể đến được và có mấy ai biết ở lại để chiêm nghiệm niềm hạnh phúc và chiêm nghiệm cả nỗi cô đơn…
“ … Anh uống nỗi cô đơn như em uống từng giọt men đắng
Căn phòng em đêm nay không còn không còn bình yên…”
Nỗi cô đơn lại không dành cho chỉ đàn bà! tạo hoá công bằng cũng mang người đàn ông vào thế giới màu sắc đó nhưng tôi không nắc nẻ hả hê mà lại chợt yêu họ thêm tha thiết vì họ đã biết yêu tôi bởi tất cả những gì tôi từng trải…
Tôi chưa bao giờ đi vào tôi như thế
Tôi chưa bao giờ lục lọi tôi như thế
Tôi chưa bao giờ yêu tôi như thế…
Ciarna, nếu bạn đã từng vậy, như bạn đang thể hiện thì bạn phải cùng uống với tôi chứ!"
1 comment:
Yêu nỗi cô đơn!
Post a Comment