3
“ Trời thì cao,thì cao …”
Vần thơ ấy hãy còn dang dở …
Sóng gió Nha Trang dã cuốn đi rồi .
Rung động đầu đời hãy còn bỡ ngỡ …
Không kịp giữ gìn nên đã hóa xa xôi …
Hai năm rồi mà cứ ngỡ mới đây thôi,
Tôi khờ khạo cố quay mình lại …
Dĩ vãng ngày xưa vô hình trốn chạy !
Ta lạc nhau rồi mà không hiểu vì sao ?
Tâm hồn tôi dằn vặt nỗi đau ,
Ngày xưa ấy anh nào hiểu rõ .
Nén yêu thương câu trả lời bỏ ngỏ …
Anh không nhìn nên đã quay lưng .
Hai tâm hồn cô đơn
Đã vô tình lạc mất
Ôi nỗi đau rất thật
Biết bao giờ nguôi ngoai …
…
“ Tôi đang run rẩy bởi phải kiềm chế dòng cảm xúc trong tôi . Nhu cầu được giải tỏa trong tôi rất lớn . Tôi không biết viết cho ai . Tôi không biết phải làm gì . Tôi không muốn rơi vào trạng thái căm thù nhưng tôi cảm giác mình đang bị kéo về hướng đó .
Tôi biết rằng khi yêu tôi sẽ không còn là mình nữa . Vì vậy bao lâu nay tôi cố tránh .
Tôi thực sự không muốn rơi vào tình yêu . Bởi lẽ tôi có cảm giác tôi không dành cho ai trong cuộc đời này cả . “
…
“ Ôi những ước mơ !
Và sự đợi chờ
Rơi vào tan vỡ
Một mình chơ vơ !
Một thời nên thơ
Bây giờ dang dở
Không còn hơi thở
Tình yêu xác xơ !
…
“ Hôm qua và hôm nay mưa nhiều quá . Cả ngày hôm nay, người tôi nóng run lên vì đã dầm mưa tối đêm qua . Tôi thật dại . Nhưng thật sự đã không cưỡng lại được cái cảm giác khờ dại của ngày xưa, chìm vào mưa để cái lạnh ngấm sâu vào người; để so sánh xem cái lạnh của mưa có át được cái lạnh trong tâm hồn không . Vị ấm của trà gừng vừa thấm vào thì bị cái lạnh của mưa làm tan ra, lan tỏa…, cảm giác đó thật là day dứt.. “
…
“ Tối nay mưa lớn quá! Tôi đã ngồi thật lâu ở quán nước xưa, nhìn mưa mà nghe lòng quặn đau. Kỷ niệm xưa cứ như những giọt nước mưa, rơi xuống vỡ vụn. Tôi không muốn, nhưng vẫn cố quay lại đây, đối diện với nỗi đau mà tôi đã trốn chạy . Tâm tư tôi vẫn còn quay quắt vì sự mất mát. Tôi đã cố nuốt những giọt nước mắt vào trong, mưa hắt vào, lạnh buốt, se sắt. Tôi muốn được gục vào vai ai đó mà khóc òa lên, muốn được dỗ dành và được giải thích rằng tại sao và tại sao …….? Tôi căm ghét cái bề ngoài mạnh mẽ của mình, và càng căm ghét trái tim yếu đuối đa õphản bội mình. Tôi muốn được hét lên, cho vỡ toang đi trái tim đáng ghét đang buốt nhói. Trời ạ ! Tôi phải sống như thế nào đây ? Đến bao giờ tôi mới được trở lại sự bình an trong tâm hồn ? “
…
Tôi lại nằm mơ về H. Tại sao vậy ? Trong những giấc mơ tôi luôn bất lực trước tình cảm của mình .
Tôi không biết phải làm sao ! Ngoài đời, tôi có thể tỏ ra thế này thế kia . Thế nhưng tôi không thể chạy trốn những giấc mơ của mình . Có những góc khuất sâu kín trong tâm hồn mà tôi không sao kiểm soát được . Và điều đó đã biểu hiện trong giấc mơ chăng ? “
…
“ Cuộc tình đầu.
Rồi cũng vỡ tan…
Sau bao đớn đau, day dứt.
Tôi đã yêu thật nhiều…
Và khổ đau thật nhiều…
Vì không hiểu tình yêu! “
…
“ Vẫn lại là cảm giác cô độc! Cô đơn đến lạnh người! Đêm trăng với anh cũng chỉ là một ảo giác, một giấc mơ tan biến khi ánh sáng ban ngày ập đến. Anh cũng vẫn là anh, với bản chất ích kỷ cố hữu không thể nào thay đổi được. Và ta rốt cuộc rồi cũng chỉ một mình, đơn độc với những cảm xúc kiềm chế, với những cơn giận dữ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Tại sao ta không thể thờ ơ để cứ mãi nhận lấy những đau đớn, day dứt dày vò? Ta cho mà không cảm thấy hạnh phúc thì cho để làm gì? Và cứ như thế thì rốt cuộc ta cũng có còn gì để cho đây?
Tôi không muốn than thở. Tôi không muốn chôn mình vào trong cái vòng lẩn quẩn. Tôi chỉ muốn được cảm giác là người. Tôi chưa bao giờ có cảm giác mình được sống như một con người. Người ta đối xử với tôi như một con vật nuôi trung thành, thích thì vuốt ve, không thì đánh đuổi mà không sợ nó bỏ đi. “
…
“ Tôi chẳng còn gì để thiết tha. Trong những khoảnh khắc chập chờn giữa tỉnh và điên, tôi đau đớn nhận ra rằng,bên cạnh tôi trong cuộc đời này không có ai. Nhất là giờ đây, nguời bạn mà tôi yêu thương nhất đang đẩy tôi vào căn bệnh của ngày xưa. Đêm nay, tôi đang cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại, kiềm chế để đừng xảy ra điều đáng tiếc.
Nhưng mà, có còn gì nữa đâu? Tôi cố gắng để đừng nấc lên như một đứa trẻ. Cuộc đời tôi là cái chó chết gì thế này? Những con người mà tôi yêu thương nhất tại sao lúc nào họ cũng làm cho tôi đau khổ? Tại sao vậy? Tôi có tiếc điều gì với họ đâu? Tôi yêu thương họ còn hơn cả bản thân mình . Vậy mà họ chẳng bao giờ cho tôi được cái cảm giác được tôn trọng. Trời ạ! Tình bạn 10 năm trời, tình bạn mà bao lâu nay tôi cố gắng giữ gìn, giờ đây vỡ tan thật sự. Cái cảm giác điên cuồng thật là đáng sợ. Trời ạ! Sự im lặng chết tiệt. Tôi phải chấp nhận thôi sự mất mát này. Mà có ai cảm thấy mất tôi đâu. Ha ha ha......H. ơi mày chết đi là vừa. Có ai cần đến mày đâu trong cuộc đời này. Cả bạn mày, cả người mày thương yêu. Mày là đồ điên khùng. Ta là đồ điên khùng. Phải chi vào cái ngày xưa định mệnh đó mày dũng cảm chết đi thì có phải hay hơn không, để giờ đây đừng có nổi lên những cơn điên ngớ ngẩn như một kẻ khùng. Mày trông chờ vào tình cảm của người khác à? Có lẽ khi nào mi điên thật rồi thì người ta sẽ thương hại mi. Mà cũng sẽ chẳng bao giờ mi được nhìn thấy đâu. “
...
“ Có đôi lúc tôi thật ích kỷ với những nỗi ghen tuông vô cớ không thể hiểu nỗi. Tôi không muốn thuộc về ai mà cũng chẳng muốn ai thuộc về mình. Nhưng khi họ đến với người khác thì tôi lại cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Tôi cứ bị khổ sở vì những suy nghĩ mâu thuẫn vớ vẩn của mình.Trời ạ! Trái tim tôi nhỏ bé mà lại tham lam quá! Tôi biết như thế thì sẽ có ngày tôi chẳng còn ai bên cạnh. Mà tôi thì lại không muốn thuộc về riêng một con người nào đó trong lúc này. Ít nhất là trong lúc này!
Tôi chưa làm được một điều gì mà cứ mãi loay hoay trong mối quan hệ giữa người và người, trong những sự ích kỷ thường tình vớ vẩn.
Tình cảm làm tôi trở nên nhỏ bé, vặt vãnh. Nó chia cắt tâm hồn tôi, vốn đã vỡ vụn bởi những suy nghĩ không phương hướng.
Tôi phải làm sao để có thể bứt ra khỏi tuổi thơ khát khao tình cảm? “
…
“Trời ơi! Con tim tôi lại đau nhói! Tôi không thể hiểu nổi những cảm giác của mình. Tôi không thể hiểu nổi tại sao mình lại như vậy. Tôi phải làm gì để lấy lại sự thăng bằng trong cuộc sống mình đây? “
…
“ Những lúc giận ai….
Hãy nhớ lại những gì đẹp nhất!
Mà …
chia tay,
mình sẽ mất…...
Một con người,
khi lạc...
khó tìm nhau ! “
¬…
“ Càng ngày tôi càng thấy mình tiến dần đến ranh giới ấy. Tôi không muốn, không muốn xác định chút nào sự rõ ràng. Thà là còn một chút hy vọng. Thà là tôi vẫn còn một chút nào đó sự khao khát qua tình cảm yêu thương.
Nhưng cũng có thể... sự xác định sẽ giúp tôi dễ dàng hơn trong mối quan hệ giữa người và người. Để tôi đừng cho ai hy vọng, và cũng để tôi đừng tìm kiếm ở bất kỳ ai điều gì. Phi giới tính! Đó sẽ là con người của tôi? Hahaha…Một con người hoàn toàn không bình thường chút nào. Tệ hơn cả những con người tầm thường mà tôi từng mỉa mai cười nhạo!
Nhưng còn sự khao khát? Khao khát được vuốt ve, âu yếm... Khao khát được mang cảm xúc đến cho những con người mình yêu thương…...Tại sao? Tại sao vậy? “
…
“ Càng bộc lộ mình, tôi càng cảm thấy mình trở nên khó hiểu. Và càng cảm thấy sợ mình.
Tại sao vậy?Tôi sợ phải trả giá ư? Chẳng phải là tôi đã trả bằng cả cuộc đời mình đó sao? Vậy thì còn gì mất để mà sợ đây? Ngay cả tâm hồn tôi cũng có thuộc về tôi đâu? Mọi thứ đã chấm dứt từ cái ngày ấy! “
…
“ Trong những cơn điên tôi lại rơi về thực tại, về với những con người bình thường. Ở đó vẫn có chỗ dành cho tôi. Thế nhưng tôi không thể, không thể sống giả dối trong môi trường đó. Vì tôi luôn phải mỉm cười. Mà tôi thì, có bao giờ thực sự mỉm cười đâu! “
…
“ Tôi không hiểu sao mình lại như thế này!!? Tôi không hiểu tại sao tôi lại xử sự như thế? Hình như là tôi đang tự kết thúc cuộc sống của mình.
Ừ nhỉ! Giá như mà tôi có thể kết thúc cuộc sống của mình ngay từ cái ngày ấy!
Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Hình như trong vòng tròn lẩn quẩn làm gì có điểm bắt đầu, nhỉ? Tôi đã rơi vào vòng xóay đó từ bao nhiêu năm nay…”
…
“ Có lẽ, đã đến lúc tôi nên ngừng quan sát, ngừng suy nghĩ về những gì xảy ra chung quanh mình. Có lẽ, tôi nên sống cho tôi. Những đau đớn tổn thương, những cảm xúc giận hờn vụn vặt, ngoài tôi ra nào có ảnh hưởng gì đến ai! Ngoài tôi ra nào có ai nghĩ tới?
Vậy đó! Tôi mệt mỏi vì sự ngu xuẩn của mình. Trái tim tôi cứ mãi đau đớn, cứ mãi chờ đợi vào những điều mà ngay cả tôi còn không thể xác định được là có đáng phải như thế không…
Mọi thứ rồi cũng phải trôi qua. Tình cảm con người cũng thế! Tôi không thể nào kéo những mối quan hệ ngừng lại. Hãy để họ ra đi, theo đúng quy luật của cuộc sống. Đến rồi đi!
Tôi thật sự đau lòng! Nhưng không thể đánh mất chính mình vì những quy luật vô tình đó. Và những con người cũng vô tình… “
…
“ Có thể nào để dĩ vãng ngủ yên?
đừng bất chợt tìm về đánh thức
trong khoảnh khắc say
buồn bực…
Dù ta chờ khắc khoải …
một nụ hôn,
một bờ vai,
một bàn tay nồng ấm
một bờ môi
khát khao thấm đẫm.
dù ta chờ…
khắc khoải một nụ hôn
dù tiếc nuối cho nhiều năm về trước
cho một lần lạc mất…
vẫn còn hơn…
hãy đừng như sóng biển từng cơn
thật độc ác
khi chợt đi, chợt đến.
cuốn con thuyền ta trôi xa bờ bến
rồi bất chợt vùi chôn…
Có thể nào để dĩ vãng ngủ yên?
Đừng bất chợt tìm về đánh thức!
…
“ Dòng cảm xúc không phải lúc nào cũng đông đặc. Có lúc, nó loãng ra đến vô hồn.
Cứ mỗi lần buông thả mình trong dòng nước là tôi tự đổ khuôn mình trong sự tự thương hại, trong sự gào thét, trong cảm giác cuồng dại muốn đập phá, muốn xuyên thủng mình . Tự hành hạ mình trong cái khoái cảm cô đơn giày xé, trong sự tê buốt đến mất cả cảm giác, trong sự run rẩy của giá lạnh, trong cảm giác bị xé toạc ra bởi tia nước cuồng bạo… Aaa! Ai mà nhìn thấy tôi lúc ấy!!? Sự hoảng loạn đến cuồng dại! Sự điên cuồng đến man rợ. Tôi không biết dùng từ gì để tự khắc họa mình trong cái cảnh ấy. Không thể gói gọn được trong một từ nào cả!
Hahaha….
Tôi! “
…
“ Cứ mỗi lần đối diện với S. là lòng tôi lại cuộn lên, gào thét. Nỗi đau khi đối diện với một nguồn hạnh phúc mà tôi sẽ không bao giờ có thể dấn thân vào. Một hạnh phúc lớn mà suốt mười mấy năm qua tôi tìm kiếm.
Tôi cũng chẳng biết mình muốn gì. Tại sao tôi không cố gắng rướn mình thêm tý nữa? Chỉ cần thêm một tý nữa. Thế nhưng, vết thương lòng đã phá nát hết mọi cố gắng. Những lúc tôi muốn tỏ ra chai mặt định bước qua giới hạn thì những ký ức lại cuộn lên, làmv vết thương hở miệng. Tôi đau đớn gục ngã ngay trên giới hạn đó! Tôi không thể, không thể quên đi tất cả để với tới hạnh phúc của mình. Vậy nên tôi cố gắng quên S. Nhưng thoảng những lúc đối diện, tôi lại không thể kiềm chế cảm xúc của lòng mình. “
…
“ không phải trong giấc mơ
sao ta bỗng thèm hôn đến thế?!
nỗi khát khao ngang nhiên trăn trở
một bờ môi, kề một bờ môi…
ta nhìn…
mặc khát khao trào ra suy nghĩ
mặc tưởng tượng trào dâng đầu lười
tự tìm môi ta.
tự hôn mình, ôi thật xót xa
một nụ hôn, làm sao tìm thấy?
phải dằn mình nén lại
cố thoát đi vào những cái nhìn…
nỗi khắc khoải,
hằn in…! “
…
“ Trời ạ! Tôi cần biết bao một con người bên cạnh mình! Dù người đó là ai đi nữa!Chỉ cần là một con người thật sự biết yêu thương.Tôi nhìn thấy phần người đó trong C, thế nhưng trớ trêu lại là sự xa cách và cùng giới tính. Ở bên C, tôi nhẹ nhàng và thanh thản biết bao! Có một người đàn ông nào như vậy không? Tôi làm sao để tìm ra đây?
Có đôi lúc tôi cũng cảm thấy xao lòng trước một thân hình đẹp. Từ ngày bước vào trường này, tôi đã biết rung động bởi cái đẹp, bất kể ranh giới. Tôi thèm được đưa bàn tay mình lên khám phá.Tôi thèm cái cảm giác khi đưa tay lên vuốt ve. Đôi bàn tay tôi, cái cảm giác do nó mang lại mới tuyệt vời làm sao! Tôi thèm được đưa tay mơn trớn một gương mặt gợi cảm,một bờ vai, một bàn tay và một tấm lưng trần… xoay vòng ra trước… Bàn tay tôi, sinh ra là để vuốt ve . Nên giờ đây nó cuồng loạn lên bởi cái cảm giác khao khát… Chỉ là sự vuốt ve, duy nhất là hành động vuốt ve cũng có thể mang lại một cảm giác tuyệt vời. Không cần bất cứ một điều gì khác! “
…
“ Có đôi lúc tôi như tách rời ra khỏi mình, quan sát tôi trong đám đông hỗn độn. Dù cho tôi có cố gắng hoà nhập vào họ, tôi vẫn cảm thấy mình bị đẩy bật ra. Không ai nhận thấy điều đó, chỉ duy nhất mình tôi thôi.
Sau những cơn say rã rời, trong tôi còn lại toàn là cảm giác đau đớn. Đau đớn… vì những khao khát đam mê; những cảm xúc yêu thương và khao khát được yêu thương. Khao khát đến cháy lòng. Một bàn tay, một bờ vai, một ánh mắt nhìn ấm áp. “
…
“ Tại sao cứ mỗi lần gắn bó với một người nào đó, thì tôi lại trở nên dễ bị tổn thương đến thế?
Trời ạ! Những ký ức cứ hiện về đè nặng tâm hồn tôi. Cứ mỗi lần cảm thấy sự quan tâm của tôi sắp hướng về ai là tự dưng tôi trở nên chùng lại. Tôi trở nên hoài nghi vào chính bản thân mình. Những vết thương cũ tưởng đã lành miệng lại trở về nhức nhối.
Cứ mỗi lần như thế này, trong tôi loạn lên bởi sự mâu thuẫn. Nửa muốn mở lòng ra, đón nhận sự quan tâm ấm áp của tình người. Nửa lo sợ giẫm vào sự tổn thương như những tình bạn trước đã gây ra, sợ con tim mình lại dễ dàng trở nên yếu đuối, sợ những suy nghĩ…
Chỉ vừa phát sinh tình cảm tôi đã bị tổn thương, vì chính những suy nghĩ rối rắm của mình.
Đừng suy nghĩ gì cả, có được không? Đừng vội trông chờ vào tình cảm người khác. Đừng ao ước bộc lộ mình, có được không? Nếu vứt bỏ những điều đó, ta sẽ cân bằng được mà. Tình cảm là chỗ dựa, nhưng đừng dựa hẳn vào nó.
Có được không? Tôi có làm được không?
Tôi có thể im lặng và chỉ mỉm cười không?
Tại sao tôi không bao giờ làm được như T, mặc người ta nghĩ gì, không cần giải thích, cũng chẳng cần thanh minh.
Tôi sẽ làm người ta sợ, trước hết vì sự sợ hãi của chính mình. Tại sao tôi không tự tin lên? Hãy là chính mình đi chứ! Chẳng phải tôi đã tự nhận rằng tôi là con người hiếm có còn sót lại trên cõi đời này đó sao?
Hahaha…
Hãy sống như mình muốn, đừng tổn thương nữa tôi ơi! Nếu muốn, hãy suy nghĩ. Nhưng đừng, cố gắng đừng để bị đau lòng vi nó. Con người mà, có ai là hoàn thiện đâu. “ You are a crazy but great girl “, S. cũng đã nói về tôi như vậy mà. “
…
“ Có đôi lúc tôi tự hỏi mình, tôi có thể sống như một con người bình thường không?
Tôi đã vượt qua tất cả các giới hạn. Và rốt cuộc, không cảm thấy điều gì hết. Chẳng lẽ, lại quay trở lại từ đầu? Chỉ vì 50 % ý nghĩa cuộc sống nhân sinh? Mà có chắc gì, phần ý nghĩa đó có chỗ trong tôi?
Tôi – rồi sẽ như thế nào đây? Khi mà, tôi luôn cảm giác – mọi hành động của mình đều do tình cảm chi phối. Tình cảm đã can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của tôi. Hạnh phúc – đau khổ – giận dữ – giày vò – trầm uất…, những cảm giác đó là trái tim tôi quá tải. Những lúc như thế, tôi không còn muốn tồn tại trong cõi đời này. Mà, lại có quá nhiều lần như thế. Có quá nhiều! Biết đâu, một lúc nào trong những lần đó, tôi thực sự trở nên không kiểm soát được hành động của mình? Mà bên cạnh tôi thì, nào có một ai?
Và cái ranh giới mong manh đó…Tôi thực sự là thế nào đây? Nếu bước qua, sẽ không có đường quay trở lại. Sẽ không thể quay trở lại.
Hãy chầm chậm lại nhé tôi! Để thời gian có thể theo kịp với mọi lý giải. Còn 1 năm phía trước để tôi quyết định hướng đi cho mình. Đừng vội vã! Một năm – có thấm gì đâu so với thời gian tôi đã mất? Nhưng lại quá dài so với những ngày qua ).
…
“ Tự dưng tô cảm thấy sự mãnh liệt trong tình cảm của tô không còn như ngày hôm qua nữa. Chỉ mới hôm qua thôi, tô hãy còn ủ rũ vì sự trống vắng.
Vì một sự thất vọng ư? Hay vì lý trí tôi đã thắng được trái tim mình? Thật ra thì, tôi cũng không biết là có nên hay không sự nuôi dưỡng tình cảm này.
Và, điều quan trọng nhất, có lẽ là do tôi không làm sao hiểu được điều gì đang xảy ra trong S. Lúc thì ấm cúng, khi thì lạnh nhạt không chịu nổi. Tôi không hiểu tình cảm S. dành cho tôi có còn tồn tại hay không. Và tôi cũng không hiểu là tôi có còn chỗ đứng nào không trong suy nghĩ của S.nữa. Và những điều không lý giải được đó đã làm tôi khổ sở biết bao, mệt mỏi biết bao!
Và vì tôi cảm thấy mình không còn được lắng nghe nữa. Bây giờ tôi thực sự không còn biết phải nói gì nữa. Không còn nữa ánh mắt ấm áp đã dành cho tôi. Không còn nữa sự chia sẻ. Tôi không còn được nhận gì cả.
Hay vì sự hiện diện của tiền đã bắt đầu len lỏi vào chúng tôi? Kết thúc là một sự sòng phẳng? Haha! Thú vị đấy! Chẳng phải là tôi tự nguyện đó sao? Nhưng than ôi! Đó đúng là điều tôi không ngờ tới!
Bữa tiệc ấy, luôn là sự kết thúc! Và những con người đã từng được tôi dành cho sự tôn trọng nhất đã không bao giờ hiểu được giới hạn mà tôi đưa ra. Và, tất cả đều bước qua, mà không biết là tôi đứng lại. Dù rất đau lòng nhưng tôi không bao giờ có thể nuôi dưỡng tình cảm với một người không biết nhận mà cũng chẳng muốn cho. Sự thương tổn trong tôi, chưa từng có ai chữa lành cả. Lúc nào cũng quá muộn.
Khi S. quay trở lại, có lẽ lúc đó tôi đã có thể quay lại quỹ đạo cũ của mình với một trái tim khép chăt. Tôi sẽ không chờ đợi nữa. Có lẽ tôi sẽ không nói nữa những suy nghĩ của mình. Những gì có thể, tôi đã đều hết sức cố gắng! Tôi đã cho tất cả những gì có thể, nhưng S. không nhận, không giữ gìn nên tất cả đã qua mất rồi. Tôi không bao giờ có thể lấy lại được sự mãnh liệt đó nữa rồi. Nó đã bị tan biến vào khoảng không.
Kết thúc đôi khi cũng là một sự khởi đầu! Tôi hy vọng rằng mình không phung phí sức lực, tình cảm một cách vô ích nữa, mà có thể dồn tất cả vào bài tốt nghiệp năm nay. Sự hy sinh của tôi – không dành cho mối quan hệ này nữa, mà sẽ được dồn hết vào tác phẩm của tôi. Hy vọng rằng tôi sẽ làm được một điều gì đó! “
…
“ Có kịp chờ ta không?
Những cánh đồng mênh mông
Những dòng sông …
Những khu vườn rộng…
Trong những cơn ác mộng
Ta luôn nhìn thấy
mình
bị tước mất
mhững ký ức tuổi thơ
những giấc mơ
khu vườn rộng…
dòng sông…
và những cánh đồng mênh mông…
Ta vật vã gào lên
Những mảng xanh đang bị xóa mất
Chỉ còn trơ măt đất khô cằn
Những dòng kênh đang bị lấp …
Xoá mất tuổi thơ ta…”
…
“ Tôi đã có thể nhìn S. môt cách bình thản. Không còn cảm xúc gì ở lại trong tôi. Trống rỗng! Tất cả chỉ là sự trống rỗng thảm hại – như ngày xưa. Chỉ khác môt điều là, tôi không còn có thể đón nhận một cách dễ dàng như trước nữa.
Haha! Tuyệt vời thay! Tôi đã có thể trở lại với mối quan tâm đến chính mình. Giờ đây, tôi không cần ai phải lắng nghe tôi nữa. Tự tôi sẽ tặng cho mình điều đó! Tự tôi sẽ lắng nghe tôi. Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối của tâm hồn tôi.
Có thể không? Có thể tìm được sự tĩnh lặng trong tâm hồn tôi không? Thật ra tôi cũng hoài nghi về điều này. Vì có bao giờ trái tim tôi ngừng gào thét? Chỉ trừ những khi mệt lả và thoi thóp. Ừ, thôi thì tôi sẽ lắng nghe trong sự gào thét của tâm hồn tôi vậy.
S. là một thực thể sống động! Ồ! Tại sao tôi lại dùng từ “ thực thể ” nhỉ? Nó chợt đến vậy thôi. Nhưng quả thật S. là một con người sống động! Sinh động và thú vị! Trừ những lúc lạnh lùng và cao ngạo…”
…
“ Bây giờ tôi đang ở trong căn nhà của S, cái cảm giác đó không còn đặc biệt nữa. Tôi không còn cảm thấy gì hết. Ngay cả sự mong đợi, cũng không có.
“Hahaha! Tôi đã có thể tự yêu mình. Chưa bao giờ tôi cảm thấy quý trọng tình cảm của tôi trong lúc này. Chưa bao giờ tôi lấy lại một cách nhanh chóng tình cảm của mình khi người ta không đón nhận như thế này! Ngày xưa, mỗi lần như thế tôi đã để nó vật vờ suốt bao nhiêu năm trời. Còn bây giờ, tôi sẽ lấy lại tình cảm của mình ngay tức khắc, khi mà người ta hờ hững.
Vậy mà tôi vẫn không thấy vui, không vui một chút nào hết!
Tôi muốn gì đây trong lúc này? Tôi thật sự không còn sự tha thiết nào cả! Không tha thiết với ai cả!
Ôi tình cảm của của tôi, không còn một dấu vết…
Tôi không còn sự khao khát nào cả! “
…
“ Tôi cứ suy nghĩ mãi về số phận của mình, 5, 10 năm nữa tôi sẽ như thế nào đây? Cứ lầm lũi cô độc hay sẽ có được 1 gia đình thật sự là của riêng mình? Những tình cảm yêu thương, không giúp được gì tôi cả. Càng ngày, tôi càng có một dự cảm , rằng sẽ không có bờ vai, sẽ không có bàn tay nào dành cho tôi cả. “
…
...
...
” Em đang ào ạt nên tôi phải dừng lại… Khi nào em dừng thì tôi sẽ nhắc em ào ạt trở lại.
Một ngày sẽ thật lãng mạn với cơn mưa bất chợt của em… Mong em như bão táp.”
( còn tiếp phần 4 )
3 comments:
Em cảm nhận được tâm trạng nhưng không nắm bắt được cốt truyện !
chị ơi, hãy nhớ là trên đời luôn có một người dành cho mình, nha!
nhưng có khi họ đã đến trong kiếp trước, và phải kiếp sau mới gặp lại, em ạ.
Post a Comment