"No one can predict the future."
I have heard this word a thousand times, but still wonder about it. No one knows exactly
what the future will be, so what if the future is the end of the world? Maybe yes, maybe
no. I just think the end of the world is the nothingness no matter what, and they all will
be there one day, the place we are all drifting into.
I pick up a piece of charcoal, and draw as if it was in the childhood, press its color and
quality to paper, to be able to see the nothingness in our imagination.
Even so the nothingness spread around, cover our surface. No time to identify it clearly,
I feel that I am surrounded by ignorance and eternal.
Beside the gloomy uncertain feeling, I try to add a white space, sharp edge. The space
is where I was revolving every hour, all the width of life is getting smaller when the
nothingness approaches. Any place for me to step into then?
A misguided definition of charcoal requires another definition added.
A black “too-big” dot force the “next-to go” dot has to remove.
Life is it, we always have a choice.
I realize I still have options to turn my life to where I want. It could be the answer I am
seeking when thinking of the Japanese now go through the Fukushima disaster.
I learn a little more, if right now I am caught into the anger of Mother Nature I'll calm
enough to face it. I am still continuing to complete my unfinished business, to calmly
drift into Nothingness.
Pray for those live under this disaster are drifted into nothingness.
In Saigon, 04/10/2011
Nguyen Son.
“Không một ai có thể đoán định tương lai.”
Lời này tôi đã nghe cả ngàn lần, nhưng sao vẫn băn khoăn về nó. Đúng là không ai biết
chính xác tương lai là gì, vậy nếu tương lai là tận thế thì sao? Có thể là vậy, và cũng có
thể không. Tôi chỉ nghĩ Tận thế dù thế nào cũng là cõi Hư Vô, và tất cả chúng đều sẽ
một ngày, trôi về chốn ấy.
Tôi nhặt một cục than, vẽ như thể ngày còn thơ bé, nhuộm màu và chất của nó lên giấy
để có thể nhìn thấy chốn Hư Vô trong trí tưởng tượng.
Cứ vậy Hư Vô lan rộng, phủ kín bề mặt. Chưa kịp nhận diện rõ nó, tôi thấy mình đã bị
bao vây bởi sự vô minh hằng hữu.
Rồi bên cạnh những mịt mù bất định, tôi cố gắng thêm vào một không gian trắng xóa,
gờ cộm. Khoảng không gian ấy là nơi tôi đang cựa quậy từng giờ, rộng mà hóa chật
trước cái Hư Vô lấn dần. Bước vào chốn nào???
Một nét than lạc hướng đòi hỏi phải có một nét khác thêm vào.
Một chấm đen quá to buộc phải xóa bỏ chấm bên cạnh đi.
Đời sống là thế, ta luôn phải chọn lựa.
Nghĩ tới đó tôi sực tỉnh, hóa ra mình vẫn có quyền chọn lựa cơ mà, và đó cũng là câu
trả lời cho tôi khi nghĩ tới những người dân Nhật Bản lúc họ trải qua thảm họa.
Tôi đã học được thêm một chút, nếu ngay lúc này phải rơi vào cơn giận giữ của Mẹ
Thiên Nhiên, thì có lẽ tôi sẽ đủ bình tĩnh đón nhận mọi sự, tiếp tục làm nốt việc còn
giang dở, để thanh thản đón nhận Hư Vô.
Xin cầu nguyện cho những sinh linh chịu thảm họa đã Trôi vào Hư Vô.
SG 10/4/2011.
Nguyễn Sơn.
No comments:
Post a Comment