Tuesday, 15 January 2008

Năm 3 : Đường phố Hà Nội – Sài Gòn ,




Năm 3 :

Đường phố Hà Nội – Sài Gòn , một góc thân thiện, một góc xa lạ…

Hà Nội không phải là nơi tôi đặt chân đến lần đầu. Nhưng cũng như những lần đi chơi trước đó, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, và nhất là khi chưa đặt chân vào trường, tôi đã chi’ nhìn Hà Nội một cách thoáng qua.

Lần đi này, thật tình cũng là một sự kết hợp. Cứ mỗi lần cảm thấy tâm hồn mình mệt mỏi, cô đơn là tôi muốn tìm đến nơi này. Vì ở đó, tôi tìm thấy được một tình cảm yêu thương. Từ ngày bước vào trường, tôi chưa một lần đặt chân trở lại.

Những ngày lang thang trên đường phố thủ đô, tôi có dịp nhìn Hà Nội ở một góc độ khác. Không phải là một Hà Nội nhẹ nhàng sâu sắc như trong hoài niệm của các nhạc sĩ, mà là một Hà Nội ồn ào náo nhiệt không thua kém Sài Gòn; một góc phố chen chúc tính trong từng mét vuông đất. Tôi khám phá ra một Hà Nội đang đau đớn, dằn xé trong sự mâu thuẫn, trong sự trộn lẫn giữa cũ và mới, giữa những người dân các vùng nông thôn háo hức đổ về tìm kiếm cơ hội đổi đời và những người Hà Nội gốc đang nghẹt thở, vùng vẫy tìm chút hoài niệm cổ xưa. Mỗi ngày hai buổi sáng chiều tôi ngồi quan sát không khí náo nhiệt bên Hồ Gươm với một cảm giác thú vị. Những con người vây quanh một ván cờ bình phẩm không chán... những bác trai vừa đi bộ vừa nghe đài… những bác gái ngồi phe phẩy quạt nan… những người trẻ tung tăng cười nói… tạo thành một không khí rộn ràng không trộn lẫn vào đâu được, chỉ có ở mỗi Hồ Gươm.

Rồi cái gió lồng lộng trên Hồ Tây vào những buổi chiều.

“ Dòng nước chảy, hững hờ. Giấc ngủ cũng đến một cách hững hờ, lơ mơ… Mở mắt ra là nước… Mở mắt ra là sóng… Cái cảm giác mới tuyệt vời làm sao! Mơn man quanh mình là gió…Thèm được nằm trên nước nhẹ nhàng như cánh lục bình. Thèm được trôi xuôi theo dòng như một chiếc lá… Nước mơn man… Gió mơn man… Cảm giác được ấp ôm, chở che và hòa nhịp một cách trọn vẹn!”

Và đường phố với quán cóc. Những người đàn ông có thể ngồi đó hàng giờ liền. Tôi muốn biết vô cùng những suy nghĩ ở trong đầu họ. Lần đầu tiên, đối tượng sáng tác của tôi xuất hiện hình ảnh những người đàn ông. Khắc họa trong góc nhìn của tôi về họ là sự dằn nén những cơn khát đốt cháy trong lòng, là những hoài bão khẳng định cái tôi, là những cảm giác mâu thuẫn chồng chéo…

Còn Sài Gòn. Tôi giận những người nhạc sĩ gốc Hà Nội thường dành nhiều hoài niệm cho thủ đô mà quên mất nơi đã cưu mang mình. Tôi ghét những người luôn phủ lên Sài Gòn một lớp vỏ ồn ào hời hợt khi so sánh với làng quê yên tĩnh, mà quên mất rằng họ cũng đâu muốn rời xa nó. Sài Gòn tuy mang vẻ náo nhiệt nhưng có nhiều góc khuất sâu lắng.Sài Gòn ,tôi yêu nhiều và cũng chạnh lòng nhiều.


“ Đường Sài Gòn vào những ngày mưa

Vẫn người đông nhu trưa nồng cháy lửa…

Người đi đâu? Về đâu?


Và ta,

Đi đâu? Về đâu?

Giữa cái nắng …

một mình gay gắt

giữa quay quắt cơn mưa…

Có ai tìm được nhau chưa?

trong dòng người cuồn cuộn.

Ánh mắt nhìn hiếm muộn

nhoà nhạt dưới mưa…

Hừng hực cái nóng buổi trưa,

tước mất nét riêng của từng gương mặt…


Ta đi đâu?

Một khoảng trống

để lại phía sau

bị lấp đầy trong khoảnh khắc.

Người đi đâu?

Vội vã ùn vào nhau…

Vội vã rời nhau…


Người về đâu?

Và ta, về đâu? “

( 7/ 2002 )

Hai thành phố, đều cùng là một tình yêu, đều chứa đựng một cơn khát cháy lòng.

"Bà Chung", chân dung đồng, tác phẩm điêu khắc thứ 2 được bán cho một phụ nữ người Đức, trong đợt triển lãm chân dung "Đối Thoại" với Trần Tuấn Nghĩa.

"lắng" - đá - 50cm

"khát I", đá, 45cm

"khát II", đá, 45cm

"luân hồi", 35cm

2 comments:

V. said...

dep qua chi, em thich nhat cai Khat II

Himiko. Nguyễn said...

:) Ừ, tôi cũng thích nó nhất trong những tác phẩm năm học thứ 3 này.

Dư vị nhân gian

  Mấy nay trên Newfeed Facebook lần lượt hiện ra những bài reviews của mọi người trong về MUÔN VỊ NHÂN GIAN, bộ phim của Trần Anh Hùng đoạt...