Năm 4 :
Lào Cai – một bức tranh màu sắc.
“ Mi có biết là ta đang ở đâu không, khi mi nhận được lá thư này?
Hôm qua ở đây mới vừa có phiên chợ.Mỗi tuần một lần, người dân tộc H’Mông, Phù lá…từ các bản đổ về, đông nườm nượp. Anh chồng đi trước,cô vợ gùi hàng theo sau. Ở đây vẫn chưa có sự bình đẳng nam nữ, thân phận đàn bà cũng ccực khổ như ở Tây Nguyên. Duy chỉ có một điều là họ được ăn bận sặc sỡ, còn đàn ông thì chỉ duy nhất một màu đen. Con nít mới đẻ chưa đầy tháng mà họ đã địu sau lưng, cùng đi rẫy, đi chợ…
Đường lên đây đẹp và nguy hiểm hơn cả Đà Lạt. Núi chìm vào trong mây. Đường đi uốn lượn quanh núi, lên đỉnh rồi lại xuống. Từ Hà Nội lên đây mất tám tiếng xe lửa rồi thêm hai tiếng xe đò. Ta đến Hà Nội vào sáng thứ năm, ngủ lại một đêm, tối thứ sáu lên xe lửa và sáng thứ bảy có mặt ở đây. Phiên chợ bắt đầu từ sáng chủ nhật đến hết ngày, đầy đủ những sắc màu...
Cứ mỗi lần đi đến một nơi nào đó là ta nghĩ đến mi. Ta nghĩ đến nét mặt sung sướng cực kỳ ngây thơ của mi trước những khám phá mới mẻ. Sự sung sướng ấy lan tỏa sang cả nguời bên cạnh…
Gủi đến mi cái lạnh se sẽ của mùa thu…! Mi đoán ra nơi ta đến chưa? Gồm sáu chữ cái. “A” có một chữ “A”, “B”- có một chữ “B”. Đoán đi rồi mail cho ta nhé!“ (08/09/03)
“ Ta đang ngồi một mình giữa quãng đèo vắng. Dưới là ruộng lúa, vách núi cũng là ruộng lúa ( gọi là sườn núi thì đúng hơn nhỉ,vì vách núi thường thẳng đứng ). Ruộng bậc thang nối nhau tầng tầng trông rất đẹp mắt. Người dân tộc kể ra cũng tài! Những ngọn núi thật xa, thật cao mà họ vẫn lên tới nơi để trồng trọt. Ngay đối diện chỗ ta ngồi ngước nhìn lên có mấy mẹ con người H’mông đang đứng thêu trên ruộng lúa, bên dưới là vách núi thẳng, cao hon 25m, trợt chân xuống là kể như rồi.lần đầu tiên nhìn thấy thật buồn cười, chẳng hiểu sao lại đứng ngoài ruộng mà thêu.sau này hỏi mới biết là do trong nhà tối quá ( nhà nguời dân tộc vùng này làm bằng vách đất dày hơn nửa mét, chỉ có một cửa ra vào duy nhất, không có cửa sổ gì cả, để chống rét ),và nhân tiện họ đứng trông để trâu không ăn lúa? ( Vế này do ta nghĩ, chẳng biết có đúng không! )
Màu xanh thẫm của cây xen lẫn với màu xanh non của lúa, xanh tươi của ngô làm những ngọn núi chia thành nhiều mảng tách biệt trông cũng vui mắt. Và thêm màu trắng bãng lãng của mây xóa mờ đỉnh núi, thật đẹp. Mi còn nhớ câu thơ “ Nhớ bản sương giăng nhớ đèo mây phủ “ của Chế Lan Viên trong bài “ Tiếng hát con tàu” chứ? Đích thị là cảnh đó! Ở giữa núi mà vẫn nghe tiếng gà gáy, tiếng chó sủa. Nhắm mắt lại có cảm giác như đang ở quê mình.
Ở đây mưa hoài, do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới. Mấy lần ta leo lên đỉnh núi cũng là mấy lần mưa, chẳng chụp được tấm ảnh nào cho ra hồn. Nghe lời ta diễn tả, mi có tưởng tượng ra không?
Gởi đến mi chút cái lạnh của miền Tây Bắc!” (12/09/03)
“Mấy hôm nay trời lại mưa. Nằm dài ở nhà cũng chán,tự dưng cảm thấy muốn trở về…Ý muốn đó cứ thôi thúc mãi.Dù biết rằng, khi trở về cũng sẽ lại rơi vào sự nhàm chán. Đôi khi khùng khùng, la làng lên rằng, ước gì có ai đó chờ ta ở Sài Gòn, ta sẽ về ngay không chần chờ do dự. Buồn cười thật! Nhìn thấy hai người có tình cảm với nhau, nhưng vì khoảng cách Hà Nội – Sài gòn xa quá nên đành nén lại, mà cảm thấy tiếc và tội nghiệp cho họ vì không có được cái nhiệt huyết của mình ( hay là điên khùng đây?). Buồn cười thật! Hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn còn muốn yêu nông nổi như trẻ con. Nhất là những lúc đi xa như thế này, rơi vào phong cảnh lãng mạn đến dường này mà cứ cảm giác như đang lọt thỏm vào nỗi cô đơn đến tận cùng”. 17/09/03
“Ngày hôm kia ta đã leo qua đến ba ngọn núi để đến nhà một người dân tộc Dao ( nếu biết trước là xa thế thì có lẽ ta đã không đi rồi, nhưng bà ta cứ bảo “gần lắm, ở nhà có nhiều vải đẹp lắm!”). Đẹp quá nhưng cũng mệt quá! Người Dao thích làm nhà trên đỉnh núi cao, từ nhà có thể nhìn xuống tất cả mọi thứ bên dưới, từ người lạ đi lên hay con trâu ăn lúa… Người dân tộc ở đây giàu hơn dân tộc ở Tây Nguyên nhiều. Ruộng bậc thang chạy tít từ chân núi lên đến ngọn. Quần áo họ bận thì cũng thật là đắt tiền ( từ ba trăm đến một triệu đồng), dù rằng tự tay họ thêu lấy, mất vài tháng. Có lẽ,con đường du lịch đã mang đến cho họ một ý thức rất rõ về giá trị của đồng tiền. Nhưng phần nào, cũng nhờ du lịch mà họ trở nên cởi mở thân thiện hơn. Chiều hôm qua, một chị người Mèo ở chợ SaPa đã yêu cầu ta hát một bài cải lương khi biết ta là người miền Nam. Ngạc nhiên vì ở tận vùng cao này người ta cũng thích cải lương, đứng giữa chợ tao hát luôn. Thế là, tao trở thành ngôi sao đó mi ạ! Mi biết giọng tao to và khỏe cỡ nào rồi đó, gần như cả chợ đều nghe. Mọi người liên tục vỗ tay và yêu cầu tao hát tiếp, và tao hứng chí hát luôn, hát đến lúc trời sụp tối họ mới đẻ cho tao về. Cả tuần ở SaPa tao được ưu ái bán toàn giá rẻ những món đồ lưu niệm. Thiệt là vui hết sức!” ( 25/09/03 )
“ Hôm qua ta lại lạc vào một nơi đẹp không tưởng. Đẹp đến nao lòng và cũng lạnh đến nao lòng! Có lẽ nếu không có cái se lạnh là thức dậy cảm giác thèm một hơi ấm thì đã trọn vẹn hơn chăng? Ngồi trên xe ôm, hơi lạnh xộc vào muĩ, nếu là ngươi, có lẽ ta cũng cố vứt bỏ đi những tự ái mà dụi mặt vào, mà vòng tay ôm lấy. Có thể mi cũng không tin, nhưng nói thật lòng, nếu hỏi ta nhớ nhất, tiếc nhất điều gì của ngày xưa, thì đó là được vòng tay ôm, được cảm giác anh bình khi dựa vào vai mi... Thế đấy! Không ai tin được một người nổi loạn như ta mà lại khao khát đến vô cùng một cảm giác bình an, nhỉ!? ”
“ Hôm nay là thứ bảy, tao vừa đi chợ phiên Cán Cấu về. Chợ này còn đẹp, đẹp hơn chợ Bắc Hà nhiều lắm. Ở đây người ta họp chợ trên triền núi nhấp nhô uốn khúc chứ không chui vào khung nhà xi măng như ở Bắc Hà. Mi thử tưởng tượng xem, hàng người đứng dọc hai bên lề đường, kéo dài lên một khu đất trống nhấp nhô trên triền đồi. Cả ba mặt còn lại là thung lũng xanh rì được bao bọc bởi những dãy núi có những hình thù thú vị. Hãy hình dung nhé! Giữa một màu xanh rì của núi rừng có một khoảng nhấn màu sắc nổi bật trông thật ấn tượng. Một bức tranh màu sắc sống động làm sao! ” ( …09/03 )
Đã lâu, rất lâu, tôi không còn thói quen viết thư cho ai cả. Vậy mà khi đến vùng núi Tây Bắc, mỗi tuần hai lần tôi lại đến bưu điện gửi thư cho bạn. Cảnh đẹp ở nơi đó làm tôi choáng ngợp, và không thể không viết thư chia sẻ. Tôi không biết như thế nào là thiên đường, nhưng tôi có cảm giác, mình đã chạm chân đến nó. Buổi chiều tối giữa làn sương bay là đà, ngồi nhắp ly rượu ngô sủi tăm mà cảm nhận vị cay nồng ấm lan tỏa cả người. Buổi trưa, dừng chân giữa lưng chừng núi, nằm dài bên vệ đường hít thở không khí trong lành và mắt dõi theo những nấc ruộng bậc thang uốn lượn vui mắt theo vách núi. Buổi sáng, lặng người trong cảm giác se se lạnh mà ngắm những đám mây sương trắng xóa bập bềnh dưới thung lũng. Tôi như vỡ òa ra vì sự khao khát được chia sẻ những gì mình cảm nhận, những gì mình quan sát. Tôi nghĩ đến mấy đứa bạn thân của mình, tụi nó luôn bị sự tất bật của công việc cuốn trôi, đến bao giờ mới có được những cảm nhận tuyệt vời mà tôi đã có? Và trong niềm vui sướng của tôi lại day dứt một sự tiếc nuối. Tôi muốn được nhân đôi, nhân ba cảm giác tuyệt vời đó biết bao!
Và đây cũng là năm tôi thực sự ký họa được nhiều. Những gương mặt đậm chất vùng cao với nếp trán dô bướng bỉnh, mũi nhỏ và hếch. Những nếp áo quần không lẫn vào đâu. Tôi không hiểu họ nghĩ gì, vì ở một góc độ nào đó, tôi không thể tiếp cận được nhưng tôi thật sự cảm phục họ. Vì sự dẻo dai trong lao động, và vì họ vẫn giữ được bản sắc văn hóa của riêng mình khi kiên quyết không từ bỏ bộ trang phục truyền thống tuy đẹp nhưng rất nặng nề và bất tiện của người H’mông ( trang phục dân tộc Mèo hoa ở Bắc Hà đầy màu sắc nhưng rườm rà và phùng phình hơn dân tộc Mèo đen ở SaPa nhiều ). Dù, ở một góc độ nào đó, con đường du lịch đã mang đến cho họ lối sống thực dụng hơn. Tôi thực sự muốn quay trở lại vùng Tây Bắc này và phập phồng một nỗi lo sợ sau này sự phát triển của du lịch sẽ khiến Bắc Hà đi theo con đường của SaPa. Ở SaPa, tất cả các nẻo đường đi đến các bản người dân tộc đều phải trả tiền, ngay cả khi tôi được một bạn nhỏ người Dao mời về nhà chơi. Bỏ qua cảm gíác bất mãn duy nhất đó, tôi đã trải qua tiếp một chuyến đi thực tế tuyệt vời. Điểm thực tế tôi được điểm chín và đã có một tác phẩm đoạt giải nhì kỳ triển lãm Điêu khắc lần 4 của trường( không có giải nhất ), một giải thưởng cao nhất đầu tiên tôi được nhận kể từ ngày đặt chân vào trường.
Bài thực tế năm 4, 9 điểm
"phiên chợ", phác thảo 40cm
"Đợi", đá, 80cm - giải nhì triển lãm SVĐK lần IV ( không có giải nhất )
"chợ phiên" - 160cm, composic ( triển lãm ĐK tại khu du lịch Bình Quới )
2 comments:
Toi rat thich nhung tac pham chua chi. Nhat la dieu khac. Hien toi co suu tap mot so tac pham khac go cua Dinh Ru. Toi thich tac pham DOI cua chi, minh co the thuong luong khong? (Toi van hay den quan cua chi e nhin tuong cua chi!)
Vậy sao không có một cái hẹn, nhỉ? Hiện tại, cũng có một người thích nó nhưng chưa dứt khoát mua hay không... Tùy duyên vậy. :)
Post a Comment