Thursday 23 November 2017

Tình yêu...

là một chuỗi huyễn tưởng trong tâm thức mỗi người, nhưng không phải tự nhiên mà có. sự rung cảm ban đầu chỉ là một hạt mầm, để lớn lên cần phải được nuôi dưỡng. là một chuỗi quá trình tiến hóa, không thể khởi sự chỉ trong một phút giây.
vậy nên. xét cho công bằng thì không nên gọi tôi là người cũ. mọi thứ chỉ như một cơn mê, chưa đủ thời gian dưỡng nuôi để có thể gọi là cũ.  rung cảm ấy chỉ mới vừa khởi sự, chỉ mới là hạt mầm, chưa được chăm bón, nuôi dưỡng, thậm chí còn chưa kịp nảy mầm nữa. một hạt giống mới vừa gieo xuống đất, chưa kịp nảy mầm, đã bị cơn lốc định mệnh cuốn trôi.
người chỉ mới vừa mở cánh cửa, còn chưa kịp bước vào thì cơn lốc đã ào tới cuốn phăng đi và sập cánh cửa của tôi lại.
mỗi người chúng ta đều có một vài cánh cửa dành cho trong cõi người này. có người mở cửa bước vào một lần rồi ở lại hẳn. có người nghỉ ngơi một đỗi rồi lại chán chường bước ra khám phá tiếp khung trời mới (mà cũng rất có thể sau đó còn lần mở cuối, họ lại quay về mở lại cánh cửa xưa). nhưng không ai biết được mình đã mở cánh cửa cuối cùng chưa, và có còn chìa để mở cửa thêm lần nữa không. nên hãy trả lại tên gọi cho đúng để chúng mình không bị mất đi quyền được mở khung cửa bình yên cuối.
hãy xem khoảnh khắc ngắn ngủi ấy như nằm mê mà thôi
.
.
.
.
.
.
.
.
Câu chuyện huyền hoặc ngày đó đã chìm theo vào trong giấc mơ sâu. người đã xé đi kịch bản huyền thoại có thể ghi sâu về một cuộc tình chính tay người đã viết. tình cảm này đến quá nhanh và chỉ trong một khoảnh khắc. tôi chưa kịp định thần lại, vẫn còn ngơ ngác mãi thật lâu sau đó như vừa trải qua một cơn mê. nay người tìm về để gỡ bỏ những thút thắt đã có. 

Tôi đã khóc thật nhiều trong hai buổi sáng thức dậy ở hai ngày sau đó. 5 năm đã qua rồi. hơn 1800 ngày, một thơi gian dài gấp 360 lần số ngày nằm bên nhau, gấp 20 lần số ngày bắt đầu nói chuyện với nhau. một thời gian đủ để vùi chôn tất cả những cảm giác xưa cũ xuống mấy tầng cảm xúc. vậy mà, vẫn ở đó một nỗi xót xa.

Mọi thứ đã trôi qua quá nhanh, như một giấc mơ. có thể còn nhớ lại, nhưng không thể tìm về thêm được nữa. trong một đỗi, tôi tự hỏi, như vậy là có công bằng không, khi mà tôi của giờ đây vẫn chưa quay lại được 65% tôi của ngày đó. nhưng định mệnh, cả người, cả tôi đều không thể trả lời được cho câu hỏi này. người giờ đây, trước mặt tôi, là một con người hoàn toàn khác biệt với người của ngày xưa, cũng giống như tôi trong hiện tại hoàn toàn khác với tôi của ngày trước (trừ vài khi viết). tôi chợt nhận ra, mình đã kịp hiểu gì về người của ngày ấy đâu. tôi không thể xác tín được trước mặt mình là ai, người như thế nào, có thực sự đã là người dành cho mình trong cõi đời này không, nếu không xảy ra đêm định mệnh ấy.


nhưng cơn dư chấn trong khoảng thời gian này đang làm tôi chao đảo. tôi cần phải tự lý giải những dòng cảm xúc trái ngược đang đảo lộn xoáy chiều trong mình. một ân tình sâu nặng, một câu chuyện huyền hoặc, nay đã bị đổi tên.

và tôi cũng đang tự hỏi, là tôi đã trở nên yếu đuối, hay bởi những ký ức hằn sâu tưởng đã ngủ yên đã cuộn như sóng tràn trong một lần đối mặt. mới chỉ là người-vừa-mới-tức-thì-cũng-đã-rời-đi, nếu như là người ghi dấu lâu nhất chìm sâu trong hơi thở ngợp ngời đặc sánh của hơn mười năm trước, thì sẽ là cơn địa chấn như thế nào đây. tôi có giữ được vẻ ngoài bình thản như đang tỏ ra trong lúc này không?


sao lại quay về cướp mất của ta,

...............................................một tình yêu, ta ngỡ rằng đã có!!?
...bóng hình xưa tưởng còn ở đó,
----------------..............................giờ tan đi không dấu vết ngày nào.

sao nỡ quay về lối ký ức xôn xao,

.................................................để niềm yêu cuối cùng òa vỡ...



No comments:

Dư vị nhân gian

  Mấy nay trên Newfeed Facebook lần lượt hiện ra những bài reviews của mọi người trong về MUÔN VỊ NHÂN GIAN, bộ phim của Trần Anh Hùng đoạt...