wakakunai kara ashita ga kowai.
.
.
.
Hontou wa, nani mo, iranai.
Post lại.
“Có đôi lúc tôi như tách rời ra khỏi mình, quan sát tôi trong đám đông hỗn độn. Dù cho tôi có cố gắng hoà nhập vào họ, tôi vẫn cảm thấy mình bị đẩy bật ra. Không ai nhận thấy điều đó, chỉ duy nhất mình tôi thôi.
Sau những cơn say rã rời, trong tôi còn lại toàn là cảm giác đau đớn. Đau đớn… vì những khao khát đam mê; những cảm xúc yêu thương và khao khát được yêu thương... đến cháy lòng. Một bàn tay, một bờ vai, một ánh mắt nhìn ấm áp.“
2003.
© Himiko.Nguyễn
No comments:
Post a Comment