Thursday, 16 August 2007

viết từ ngày xưa (1)

Đôi môi ấy ma mị rằng tôi sẽ được thỏa cơn khát một cách ngọt ngào.

Đôi môi ấy đánh thức ký ức sâu xa rằng, tôi đã chưa bao giờ được cảm nhận một cách trọn vẹn hương vị ngọt ngào sâu lắng của một tình yêu thương.

Đôi môi ấy khiến tôi cảm thấy hẫng hụt một cảm giác thiếu vắng rõ rệt trong cuộc đời mình.

Đôi môi ấy, làm cơn khát vốn chưa bao giờ dịu, lại một lần nữa trỗi lên.

.

.

.

Đôi môi ấy hút chặt lấy và ám ảnh cơn khát của tôi. Ngay cả khi tôi rũ rượi và kiệt sức, ngay cả tôi xù xì và cáu kỉnh đáng ghét, thì đôi môi ấy, có một sức hút mãnh liệt khiến cho một kẻ đuối sức bất lực cũng vồ vập khao khát chạm vào dù chỉ là trong mơ, dù chỉ là được ôm khư khư lấy trong chốc lát.

Như một ước mơ cuồng tín của một kẻ mất hết phép lạ... vồ chặt lấy trái tim của chàng trai...

© Himiko.Nguyễn

1 comment:

Xí® said...

entry ấy làm e fải đọc đi đọc lại nhìu lần để hiểu :D

Dư vị nhân gian

  Mấy nay trên Newfeed Facebook lần lượt hiện ra những bài reviews của mọi người trong về MUÔN VỊ NHÂN GIAN, bộ phim của Trần Anh Hùng đoạt...