Saturday 26 August 2006

CAM NHAN CUA MOT NGUOI





 





Hi Ciarna,

 


Tôi không làm thơ và tôi không là người làm ngh thut. Tôi ch cm nhn sâu sc v cuc đi mình đã đi qua và trong giây phút tôi đã bt được hn ca cuc đi tôi qua lot tranh ca bn. 


 


Bn đã dn tôi đi qua hết mt vòng ca kiếp nhân sinh : ước mơ - hưởng th - trng pht và gii thoát.


 


Bao năm nay tôi đang mãi nơi mà tôi gi là trng pht : ni cô đơn. Tôi luôn t hi cô đơn màu gì, cô đơn có âm thanh không, cô đơn có hình nh không và không cách nào tìm ra li gii thoát. Vy mà trong khonh khc tôi đã đi đến nơi mà " I love us as the way we were".


 


Tôi tng t nh nếu đã đi ra tôi s không quay li đon đường đã đi  na, vy mà gi đây tôi li mun được mơ tr li, mun được bt đu mt vòng mi vì s thăng hoa bay bng và vì li ra bn đã v đường.


 


Tôi gi bn là ngh sĩ nhân bn.. Noi theo cách ca thin là bn đã thoát, còn tôi thì đã ng ri nhưng bây gi li không mun thoát.


 


Never_evergame@

30/8/2006

-------------------------------



Dear Never_Evergame (@)

 

I have painted it...

I have felt it....

I thank you for your insightful, poetic and lyrical words....

 

Come play 'I've never ever again...' and have a drink...or two...or three....

 

Ciarna Hackett

30/8/2006

----------------------

 

" Hi Himiko, Hi Ciarna,

 

Firstly, let me say sincerely thanks to you and wish all of you happiness & getting more successful in life.

 

I came to your place & like to drop some feeling lines not only to Ciarna but also to your cafe. I saw me there, i brought me back to my home, i like loneliness but also scared of its colors. The orange, red there wants to burn me, i can' t stay longer as i liked and that's why the woman there now just being in the memory: 

 

(*) The Woman of Time and Memory

 

Just yesterday...and today...that woman belongs to memory.

 

The woman that time doesn't favour and unconsciously leaves on her body excessive and deficient areas. but time couldn't defeat her yearning for love, a yearning to live, this is a fire in her. The dance of colours are like wings that take that woman into a dream world in which everyone can come but few are lucid enough to remain in meditative happiness and loneliness.

 

I drink loneliness as you take drops of a bitter drink.

Tonight, your room will no longer be peaceful....

 

The loneliness is not only for the woman. The fair creator have also brought the man into its colors, i am not burst into peals of laughter but I love suddenly him more ardently because he loved me as i used to be...


 

I have never looked into myself in such a way.

I have never searched myself in such a way.

I have never loved myself in such a way.

 

Ciarna, if you have been in such a circumstance as your expression in this exhibition, you must sit and drink with me!




" Hi himiko, Hi Ciarna,


Trước hết, tôi xin gởi lời cảm ơn chân thành và chúc các bạn hạnh phúc, thành công hơn trong cuộc sống.


Tôi đã đến nơi của bạn và muốn viết vài dòng cảm nhận không chỉ cho Ciana mà còn cho quán cafe của bạn.


Tôi đã thấy tôi ở đó,


 tôi đã mang tôi về nhà,


tôi thích sự cô đơn nhưng cũng sợ màu sắc của nó.


Màu cam, đỏ ở đây muốn đốt cháy tôi. Tôi không thể ở lại lâu hơn như tôi muốn.


Và đó là lý do tại sao người đàn bà ở đó giờ chỉ còn là người đàn bà trong ký ức: "



  NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA THỜI GIAN VÀ KÝ ỨC


Mới hôm qua thôi mà hôm nay người đàn bà ấy đã thuộc về ký ức…


Người đàn bà mà thời gian cũng không nhường nhịn để trên da thịt cứ như thừa chỗ này thiếu chỗ kia một cách vô ý thức, nhưng thời gian có thắng nổi đâu sự khao khát yêu đương, một khao khát sống luôn cháy bừng bừng… Những vũ điệu của màu sắc như những đôi cánh đã mang người đàn bà ấy đi vào cõi mơ mà ai ai cũng có thể đến được và có mấy ai biết ở lại để chiêm nghiệm niềm hạnh phúc và chiêm nghiệm cả nỗi cô đơn…


“ … Anh uống nỗi cô đơn như em uống  từng giọt men đắng


  Căn phòng em đêm nay không còn không còn bình yên…”


 Nỗi cô đơn lại không dành cho chỉ đàn bà! tạo hoá công bằng cũng mang người đàn ông vào thế giới màu sắc đó nhưng tôi không nắc nẻ hả hê mà lại chợt yêu họ thêm tha thiết vì họ đã biết yêu tôi bởi tất cả những gì tôi từng trải… 


Tôi chưa bao giờ đi vào tôi như thế


Tôi chưa bao giờ lục lọi tôi như thế


Tôi chưa bao giờ yêu tôi như thế… 


            Ciarna, nếu bạn đã từng vậy, như bạn đang thể hiện thì bạn phải cùng uống với tôi chứ!"



HCMC, 27 August 2006,

Never_Evergame (@)


 

(*)  Tạm dịch

                                                              

1 comment:

rose in road said...

Yêu nỗi cô đơn!

Dư vị nhân gian

  Mấy nay trên Newfeed Facebook lần lượt hiện ra những bài reviews của mọi người trong về MUÔN VỊ NHÂN GIAN, bộ phim của Trần Anh Hùng đoạt...