Sunday 17 April 2011

Foreword



Japanese is the only foreign language I can communicate along with Vietnamese. Japan is also the country I have my best interest until now. I have lived in the province of Ibaraki 1 year. (The earthquake on 03/11/2011, Ibaraki province is following heavy losses as the 3rd Province after Fukushima and Miyagi, no electricity no water no gas between the last cold days.) When I was there, only the aftershocks had been occurred which shook drinking-glasses, or vibrated work equipment. For me, the feeling of earthquakes in the country where often faces with natural disasters such as Japan is something of highly ambiguous and untraceable because those things only are in other areas s
uch as Kobe, etc. I have not heard anyone talk about any heavy earthquake that happened there.

Until the Japanese man sat at Himiko Visual Café was vividly tearing up because his loved ones are missing, and in my television is all about the news, video clips what is happening where I used to live which shocked me. My Japanese god-mother’s families are in Ibaraki. Fukushima is the hometown of my chief's wife, this is where I been there once as a rice farmer…

Everything, now are debris ...


And has not stopped yet.

Earthquakes continuously occur, not only in Japan, also spread to Myanmar. People feel insecure…

My artist friend was leaving Tokyo to Fukuoka with the small child in fear of the radiation.

One morning, I wake up and read the new of two thousand corpses
were pulled over the Japanese coastline, this makes me upset. Those bodies are still out there, have not been buried yet. It is a weird feeling, it shocks me, it drives me crazy.

The Japanese believe another parallel world exists. I do want to believe that they are transforming into another better and purer life. And their departures bring the spirit power to support others who are continuing to stay.
Lời tựa:
Tiếng Nhật là ngôn ngữ duy nhất ngoài tiếng Việt mà tôi có thể nói được cho người ta hiểu mình. Nhật Bản cũng là đất nước tôi gắn bó nhất cho đến thời điểm này. Tôi đã sống ở tỉnh Ibaraki 1 năm (Trận động đất vào ngày 11/3/2011, tỉnh Ibaraki thiệt hại nặng thứ 3 sau tỉnh Fukushima và Miyagi, không điện không nước không gas giữa những ngày lạnh lẽo cuối cùng). Khi tôi ở đó, chỉ có những cơn dư chấn nhẹ khiến ly nước chòng chành, máy móc làm việc rung rinh. Với tôi, cảm giác về động đất trong đất nước thường xuyên đối diện với thiên tai như Nhật Bản chỉ là điều gì đó quá đỗi mơ hồ và không dấu vết vì chỉ có ở vùng khác như Kobe chẳng hạn. Tôi chưa nghe ai kể về trận động đất nào nặng nề xảy ra nơi đó.
Cho đến khi, người khách Nhật ngồi ở Himiko visual café khóc rưng rức lên vì một người thân mất tích, và trước mắt tôi là những tin tức, video clip về những gì đang diễn ra ở nơi tôi từng sống, đã khiến tôi bàng hoàng. Gia đình mẹ nuôi tôi đang ở Ibaraki. Fukushima là quê vợ của giám đốc, nơi tôi từng đến đó làm ruộng, cấy lúa 1 lần…
Mọi thứ, giờ tan hoang…

Và chưa ngừng lại.
Động đất vẫn tiếp tục diễn ra, không chỉ ở Nhật, còn lan tới Myanmar. Mọi người xôn xao về những dự cảm bất an.
Người bạn nghệ sĩ tôi quen đã phải ôm đứa con trai nhỏ rời khỏi Tokyo đi về Fukuoka vì lo lắng về phóng xạ.

Có một buổi sáng thức dậy đọc tin 2 ngàn xác người tấp vào ven biển, tôi thẫn thờ đờ đẫn. Những xác thân còn để lại kia vẫn còn vương vất chưa được chôn cất hết. Là một cảm giác gì đó nghèn nghẹn.
Người Nhật vốn tin vào một thế giới khác song song thế giới đang hiện hữu. Tôi muốn tin một niềm tin rằng, họ đang hóa kiếp sang một thế giới khác trong lành hơn. Và, sự ra đi của những con người kia hóa thành sức mạnh tiếp nối cho những người ở lại.
Himiko. Nguyen.
11/4/2011

No comments:

Dư vị nhân gian

  Mấy nay trên Newfeed Facebook lần lượt hiện ra những bài reviews của mọi người trong về MUÔN VỊ NHÂN GIAN, bộ phim của Trần Anh Hùng đoạt...