Có người khách đến Himiko, hỏi tôi có biết Iceland không? Tôi hỏi, Ireland hả. Ổng bảo không, Iceland. Nói một hồi không hiểu, ổng mượn máy tính lên google search hình và giới thiệu về Iceland. Nó nằm cạnh Greenland to oạch. Tôi nói tôi cũng chẳng biết Greenland, ổng trố mắt nhìn.
Reykjavík (IPA: [ˈreiːcaˌviːk]) là thủ đô của Iceland, là thành phố lớn nhất của quốc gia này và có vĩ độ at 64°08' vĩ Bắc, là thủ đô quốc gia cực Bắc thế giới. Thành phố này nằm ở Tây Nam Iceland, bên bờ vịnh Faxaflói. Với dân số hơn 117.000, đây là trung tâm của các hoạt động chính quyền, kinh tế của đảo quốc Iceland.
Người ta tin rằng Reykjavík là nơi có khu định cư lâu dài đầu tiên ở Băng Đảo, và cho rằng Ingólfur Arnarson đã được thiết lập khoảng năm 870. Cho đến thế kỷ 18, không có sự phát triển đô thị ở vị trí ngày nay là thành phố. Thành phố này đã được thành lập năm 1786 làm một đô thị buôn bán chính thức và nó đã tăng trưởng đều đặn trong các thập kỷ sau và chuyển thành một trung tâm vùng sau đó là trung tâm quốc gia về các hoạt động thương mại, dân số và chính quyền.
Ngày nay, Reykjavík là trung tâm của Vùng đại Reykjavík với dân số hơn 190.000 và đến nay là vùng đô thị lớn nhất ở Iceland. Là một thủ đô của một trong những quốc gia phát triển nhất thế giới, dân cư thành phố Reykjavík được hưởng một chế độ phúc lợi và hạ tầng hạng nhất. Vị trí của thành phố, chỉ hơi lệch về phía Nam của vòng Bắc Cực, chỉ nhận được 4h ban ngày mỗi ngày vào mùa Đông; vào mùa Hè thì đêm hầu như trắng như ban ngày. Thành phố này vẫn tiếp tục chứng kiến sự gia tăng dân số trong 10 năm qua cũng như sự tăng trưởng của lĩnh vực thương mại và công nghiệp.
http://vi.wikipedia.org/wiki/Reykjav%C3%ADk
Xong rồi nói tôi nghe về bầu trời đêm ở nước ổng với đủ màu sắc ánh sáng. Thấy mặt tôi nghệch ra không hiểu lắm. cho tôi coi về bầu trời đêm ở nước ổng. Trời ạ, đạp mê hồn. Tôi đờ người ra nhìn, bảo, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Ừ, có bao giờ tôi nhìn thấy cảnh tượng này đâu. Tôi nghĩ, nếu như tôi lần đầu đến nơi chốn này mà không biết trước điều kỳ diệu này, chắc chắn tôi sẽ chôn chân xuống đất thành một bức tượng sống và đứng nhìn như hóa đá cảnh tượng này, buông thõng cả cái máy ảnh mà quên cả bấm.
Thế mới thấy có quá nhiều nơi mình không biết đến, dù là trên trang web đủ đầy thông tin.
Sực nhớ, đã lâu rồi, mình đã bỏ quên niềm vui của mình trên những nẻo đường. Cảm thấy, thèm quá buông bỏ mọi thứ, mà đi lượm từng chút từng chút một những niềm hạnh phúc nho nhỏ khi khám phá những vùng đất xa lạ. Những hạnh phúc đó đã rất thật, đã hiện hữu mà không một ai có thể tước bỏ.
Nhưng tôi biết, tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này, vì nó quá lạnh. Mà tôi, thì luôn là kẻ lữ hành cô độc. (không biết nơi đâu là quán trọ của linh hồn... hơ hờ, lỡ viết tới đây, sực nhớ câu vọng cổ như vầy luôn, xuống thành 1 câu luôn).
No comments:
Post a Comment